Editor: Moonliz
Sau khi mọi người rời đi, Draco mới bước nhanh đến bên cạnh Esther: "Sao em lại ở đây một mình?"
Hắn hơi lo lắng hỏi.
Esther thở dài bất lực: "Em đến tìm giáo sư Snape, ai ngờ lại xui xẻo gặp phải bọn họ. Đúng rồi, còn anh, sao lại xuất hiện ở đây?"
Draco trả lời: "Tôi đang ở trong phòng sinh hoạt chung thì gặp Norton. Anh ấy nói nhìn thấy nhóm Zabini chặn một học sinh Hufflepuff trên đường, tôi đoán đó là em, nên đã tới xem."
Esther cười rạng rỡ: "Cảm ơn anh, Draco. Bây giờ anh đã trở thành một người bạn đáng tin cậy rồi."
Nghe vậy, Draco nhíu mày, khẽ chép miệng: "Đừng tán gẫu nữa, để tôi đưa em qua đoạn đường này đã."
Esther gật đầu, đi theo hắn rời khỏi nơi đó.
Trên đường, Draco hỏi: "Em đến tìm giáo sư Snape làm gì? Thành thật mà nói, tôi chưa từng thấy học sinh nhà khác nào chủ động đi tìm ông ấy mà không có lý do."
Esther cười khẽ: "Em muốn phản ánh một số chuyện với giáo sư Snape. Sáng nay, Pansy và Daphne nhà anh nói lời không hay với một học sinh Beauxbatons, hai bên xảy ra tranh cãi. Khi em đi ngang qua, Pansy cố ý lôi em vào. Cuối cùng, em và học sinh đó đã có một trận đấu tay đôi."
Draco hơi kinh ngạc, mở to mắt: "Em điên rồi à? Những người được chọn đến tham gia Cuộc thi Tam Pháp thuật cùng hiệu trưởng của họ đều là học sinh ưu tú và ít nhất cũng đã đủ 17 tuổi. Đấu tay đôi với họ không phải quyết định sáng suốt đâu."
Esther hừ nhẹ, có hơi đắc ý nói: "Không sáng suốt thật, nhưng cuối cùng em đã thắng."
Nói đến đây, cô tràn đầy vẻ tự hào. Dù sao, có thể đánh bại một học sinh lớn hơn mình nhiều tuổi cũng chứng minh rằng cô có tài năng và thực lực vượt trội.
"Vậy à?" Draco không tỏ vẻ quá bất ngờ với kết quả này. Hắn đã sớm nhận ra Esther rất giỏi.
Trong đêm xảy ra hỗn loạn, ngay cả khi không có đũa phép, Esther vẫn có thể sử dụng phép thuật, điều đó đủ để chứng minh năng lực của cô vượt xa học sinh bình thường, thậm chí còn hơn cả nhiều học sinh năm cuối.
"Em vẫn luôn rất giỏi."
Draco khen ngợi cô với giọng điệu bình thản.
Nhận được lời khen, Esther rất vui: "Thật hiếm khi được nghe thấy một câu khen ngợi từ miệng thiếu gia Malfoy!"
Draco kiêu ngạo hừ một tiếng: "Cho nên, em phải trân trọng lời khen này."
Hắn nói rồi dừng bước: "Được rồi, tôi chỉ đưa em đến đây thôi. Khi đi tiếp sẽ có rất nhiều người, không còn gặp nguy hiểm nữa."
Esther vẫy tay với hắn: "Hẹn gặp anh vào ngày mai, Draco."
"Hẹn gặp lại."
Esther nói xong liền tiếp tục bước đi, dáng vẻ nhẹ nhàng.
Draco đứng lại, nhìn theo bóng dáng cô cho đến khi biến mất.
Bữa tiệc tối trước lễ Halloween rất thịnh soạn, nhưng phần lớn mọi người không chú tâm đến bữa tiệc. Họ đang hồi hộp chờ đợi thông báo về các Quán quân đại diện cho từng trường.
Chỉ có bàn của Hufflepuff là vẫn giữ được bầu không khí hòa hợp. Dù những chú lửng nhỏ rất mong đợi Quán quân của Hogwarts là ai, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến sự thèm ăn của họ.
"Esther, em thử món tráng miệng này đi, ngon lắm!"
Ernie đẩy một đĩa thạch sữa đến trước mặt Esther, giọng điệu mang theo vài phần hồi hộp và mong chờ: "Esther, em nghĩ ai sẽ là Quán quân của Hogwarts?"
Esther nhận lấy món tráng miệng, ăn thử một miếng và phát hiện nó thực sự rất ngon.
"Chúng ta phải tin tưởng anh Cedric. Chắc chắn anh ấy là Quán quân!"
Cô vừa ăn vừa nói.
Sau khi bữa tối kết thúc, hiệu trưởng Dumbledore đứng lên.
Trong chốc lát, cả đại sảnh đường im phăng phắc. Mọi người đều nhìn về phía hiệu trưởng Dumbledore với ánh mắt đầy mong chờ.
Hiệu trưởng Dumbledore không để mọi người chờ đợi lâu. Cụ vung đũa phép, phần lớn những cây nến trong đại sảnh đường tắt đi. Trong bầu không khí mờ tối, ánh sáng từ Chiếc Cốc Lửa trở nên cực kỳ rực rỡ.
Không lâu sau, ánh sáng từ Chiếc Cốc Lửa chuyển thành màu đỏ rực. Một tiếng nổ lách tách vang lên, kèm theo những tia lửa bắn tung tóe. Một ngọn lửa bùng lên và một mảnh giấy da cháy sém rơi ra từ bên trong.
Hiệu trưởng Dumbledore đón lấy tờ giấy, sau đó tuyên bố: "Quán quân của Durmstrang là Viktor Krum!"
Cả đại sảnh đường vang lên một tràng vỗ tay. Mọi người không hề bất ngờ trước kết quả này.
Viktor Krum đi theo chỉ dẫn của hiệu trưởng Dumbledore, bước qua bàn giáo viên và tiến vào căn phòng bên cạnh.
Sau khi tiếng vỗ tay dần lắng xuống, vài giây sau, một mảnh giấy da khác lại rơi ra từ Chiếc Cốc Lửa.
"Quán quân của Beauxbatons." Hiệu trưởng Dumbledore nói: "là Fleur Delacour!"
Lại thêm một tràng pháo tay và tiếng reo hò vang lên.
Tiếp theo là đến Quán quân của Hogwarts.
Không ngoài dự đoán, Quán quân của Hogwarts chính là Cedric.
Khi hiệu trưởng Dumbledore thông báo tin này, tiếng hò reo từ bàn của Hufflepuff gần như làm nổ tung cả đại sảnh đường.
Ngay cả Esther, dù đã biết trước kết quả, cũng không nhịn được mà hò reo cùng mọi người.
Tiếng vỗ tay và reo hò kéo dài rất lâu. Khi mọi thứ cuối cùng cũng lắng xuống, hiệu trưởng Dumbledore vừa định nói vài lời kết thúc thì một mảnh giấy khác lại nhảy ra từ Chiếc Cốc Lửa.
Trên tờ giấy này, không ngoài dự đoán, nó viết tên Harry Potter.
Chuyện xảy ra bất ngờ khiến hầu hết học sinh đều ngơ ngác.
Người ngơ ngác nhất chính là Harry.
"Tớ không bỏ tên mình vào đó."
Harry cứng đờ đứng dậy, mặt đầy sự mơ màng.
Các giáo viên của Hogwarts, bà Maxime và ông Karkaroff thảo luận nghiêm túc về chuyện này. Cuối cùng, họ quyết định để Harry cùng ba Quán quân khác vào căn phòng nhỏ để chờ đợi.
Các giáo sư khác cũng vào trong.
Học sinh bên ngoài bàn tán xôn xao.
Có người cho rằng Chiếc Cốc Lửa bị lỗi. Cũng có người nghĩ Harry đã dùng cách nào đó để lén bỏ tên mình vào.
Người tức giận nhất là các học sinh Hufflepuff.
Khó khăn lắm Hufflepuff mới có một Quán quân, vậy mà lại xuất hiện thêm một người nữa? Đây là ý gì chứ?
Nhìn các bạn đều rất tức giận, Esther quyết định giúp Harry một tay.
"Các cậu không thấy chuyện này rất kỳ lạ sao?" Esther nói: "Hiệu trưởng Dumbledore đã vẽ một vòng tròn tuổi tác. Ngay cả khi uống Thuốc Tăng Tuổi cũng sẽ bị phát hiện. Làm sao Harry có thể bỏ tên mình vào được?"
"Chắc chắn cậu ấy đã dùng cách khác!" Hannah nói: "Cậu ấy nhất định đã gian lận!"
Đây cũng là suy nghĩ của phần lớn học sinh Hufflepuff, thậm chí của nhiều học sinh Hogwarts.
"Em cảm thấy không phải vậy. Mọi người có thấy dáng vẻ ngơ ngác của Harry khi đứng lên không? Trông không giống giả vờ. Hơn nữa, tại sao Bộ Pháp thuật lại quy định chỉ học sinh trên 17 tuổi mới được tham gia Cuộc thi Tam Pháp thuật chứ? Không phải vì cuộc thi rất nguy hiểm, dễ mất mạng hay sao? Harry mới năm tư, so với học sinh năm bảy thì anh ấy có cơ hội thắng nào không? Nhìn thế nào cũng giống một âm mưu. Một âm mưu nhắm vào Harry!"
___________
Ngoại truyện: Lá thư của Draco
Sau khi chia tay Esther, Draco quay trở lại phòng ngủ một mình.
Trong phòng không có ai khác ngoài hắn.
Draco ngồi trước bàn viết, nhìn lá thư gửi cho cha mình hồi lâu. Cuối cùng, hắn quyết định cầm bút lên và viết thêm một lá thư khác, lần này gửi cho mẹ mình là Narcissa.
"Mẹ thân mến,
Có lẽ mẹ đã nghe nói về cuộc thi Tam Pháp Thuật được tổ chức tại trường con. Hôm nay con viết thư này để nhờ mẹ giúp một việc liên quan đến buổi dạ hội trong khuôn khổ cuộc thi.
Con muốn mẹ chuẩn bị giúp con một bộ lễ phục."
Draco ngừng bút, ánh mắt có hơi mơ màng.
Trên bàn, chai nước hoa mà Esther từng đưa cho hắn vẫn còn đó. Hắn vô thức cầm lên, nhẹ nhàng xịt vào không khí.
Ngay lập tức, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp không gian: ánh nắng ban mai, hoa cúc dại, mùi kẹo ngọt mẹ từng làm, và... hương tóc của Esther.
Draco không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này. Ngay khi ngửi thấy mùi hương ấy lần đầu, hắn đã biết đó không chỉ là nước hoa, mà còn có một thứ khác được trộn lẫn vào: Tình dược.
Một loại ma dược cao cấp khiến người uống phải rơi vào cảm giác mê mẩn sâu sắc. Điều thú vị là mùi hương của tình dược thay đổi tùy thuộc vào sở thích cá nhân.
Vậy nên khi hắn nhận ra hương thơm ấy trộn lẫn với mùi hương từ Esther, Draco đã hoàn toàn bị cuốn vào cảm giác kỳ lạ ấy.
Khi Esther hỏi hắn ngửi thấy gì, mọi thứ dường như trở nên dễ chịu hơn.
Hóa ra, cô cũng thích hắn.
Sự vui sướng lấp đầy trái tim Draco, khiến hắn bất chấp để mời Esther làm bạn nhảy của mình trong buổi dạ hội.
Nhìn ánh mắt bối rối của cô, hắn biết rằng cô chưa nhận ra cảm xúc của bản thân. Vì chút ác ý nghịch ngơm, hắn không vội nói ra sự thật, mà để cô tự mình suy nghĩ và đấu tranh.
"Mẹ à, con đã có người muốn mời làm bạn nhảy."
Draco tiếp tục viết.
"Trước đây, giữa con và cô ấy không hòa thuận lắm, nhưng qua thời gian, chúng con dần trở thành bạn. Cô ấy giống như ánh mặt trời, ấm áp và rực rỡ, nhưng đôi lúc cũng quá chói chang, khiến người khác phải tránh xa."
Draco dừng lại, nhớ lại những ký ức về Esther.
Hắn đã từng ghét cô, ghét vì cô luôn đối đầu với hắn, ghét vì cô không nghiêng về phía hắn dù chỉ một lần, ghét cả việc cô chẳng bao giờ đáp lại những lời mời thiện chí của hắn.
Nhưng...
"Dù có những khuyết điểm ấy, ánh sáng từ cô ấy vẫn không thể bị lu mờ. Với nhiều người, cô ấy là một người đáng tin cậy, dễ dàng khiến người khác quý mến."
Draco thừa nhận, có lẽ ngay từ lần đầu tiên gặp Esther, hắn đã bị cô thu hút.
Khi hắn lấy đi cuốn sách môn Độc dược của cô, ngoài việc muốn cô mất mặt trên lớp, hắn còn có một ý định thầm kín khác: Cô sẽ phải tìm hắn để lấy lại sách, và khi đó, hắn có thêm lý do để nói chuyện với cô.
Nhưng mọi chuyện lại diễn ra khác xa mong đợi của hắn.
Esther, cô gái nhìn bề ngoài thì yếu đuối, thực chất lại táo bạo hơn bất kỳ ai.
Draco tiếp tục viết: "Khi con nhận ra điều này, con đã quyết định rằng bạn nhảy của mình chỉ có thể là cô ấy. Dù hiện tại cô ấy chưa trả lời chắc chắn, con tin rằng cuối cùng cô ấy sẽ đồng ý."
"Mẹ à, để phòng trường hợp cô ấy chần chừ quá lâu, xin mẹ hãy chuẩn bị sẵn một vài bộ lễ phục cho cô ấy. Con nghĩ cô ấy sẽ thích những bộ nhẹ nhàng, tinh tế, màu sáng. Nếu được, mẹ cũng chuẩn bị thêm vài món trang sức đi kèm. Mọi việc xin nhờ mẹ lo liệu."
"Con trai yêu quý của mẹ,Draco."
Viết xong lá thư, Draco đợi mực khô rồi cẩn thận bỏ vào phong bì, chuẩn bị nhờ cú gửi đi vào ngày mai.
Hắn thấp thỏm tự hỏi mẹ sẽ phản ứng ra sao khi đọc thư. Liệu mẹ có đoán được người hắn muốn mời là ai không?
Còn cha thì sao? Nếu cha biết, ông có phản đối việc hắn mời Esther không?
Và quan trọng nhất là... Esther.
Dù trong thư, hắn tự tin khẳng định cô sẽ đồng ý, nhưng hắn vẫn không khỏi lo lắng trong lòng.
Hắn sợ rằng một cô gái luôn phá vỡ mọi quy tắc như Esther sẽ khiến mọi thứ thay đổi theo hướng không ai ngờ tới.
Esther giống như ngôi sao sáng trên bầu trời đêm.
Còn hắn, là con rồng tham lam, không ngừng tìm mọi cách để chiếm lấy ngôi sao ấy cho riêng mình.