Editor: Moonliz
Nhiều ngày sau khi trận đấu đầu tiên kết thúc, mọi người vẫn bàn tán không ngừng về sự kiện này.
Sau khi Harry và Ron làm hòa, cuối cùng Hermione cũng có thời gian tiếp tục chiến dịch giải phóng gia tinh của cô ấy.
Những ngày này, khi rảnh rỗi, Esther luôn chú ý đến bản đồ Đạo Tặc. Cô dự định sẽ bắt đầu kế hoạch của mình ngay sau kỳ nghỉ Giáng sinh.
Thời gian trôi rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến tháng 12. Một ngày nọ, Esther gặp Hermione trong thư viện. Hermione vẫn đang đau đầu vì S.P.E.W không mấy suôn sẻ.
"Họ đều nghĩ rằng gia tinh thích làm việc trong các văn phòng. Nhưng dù họ thích, chúng ta cũng không thể thản nhiên chấp nhận công sức của họ mà không hề đáp trả, thậm chí còn coi thường họ, cho rằng họ thấp kém hơn phù thủy được." Hermione than phiền với Esther.
Đôi khi, Esther thực sự ngưỡng mộ sự kiên trì của Hermione. Sau khi cân nhắc kỹ, cô nói: "Thật ra, chị có thể trực tiếp hỏi các gia tinh xem họ nghĩ gì."
"Chị đã nghĩ đến chuyện đó." Hermione đáp: "Nhưng chị không biết nhà bếp của Hogwarts nằm ở đâu."
Esther mỉm cười và nói: "Nhưng em biết. Thật ra, hầu hết học sinh nhà Hufflepuff đều biết, chỉ là chúng em không tùy tiện nói cho học sinh các nhà khác thôi."
Nghe vậy, Hermione tròn mắt ngạc nhiên: "Thật sao?" Nhưng cô ấy lại có chút do dự: "Nếu đó là bí mật của nhà các em, thì em không cần phải nói cho chị. chị có thể tự tìm được."
"Cũng không phải là bí mật gì quá lớn," Esther thì thầm vào tai Hermione: "Sau bữa trưa hôm nay, em sẽ dẫn chị đến xem."
"Cảm ơn em nhiều lắm, Esther!" Hermione vui mừng ôm chầm lấy Esther. Giọng cô ấy hơi lớn, khiến cả hai bị bà Pince cảnh cáo.
Kế hoạch tưởng chừng suôn sẻ, nhưng trưa hôm đó lại có bất ngờ xảy ra.
Kể từ khi Esther thắng trận đấu tay đôi với một nữ sinh của Beauxbatons lần trước, cô đã trở nên khá nổi tiếng trong nhóm học sinh của trường đó.
Khi ăn xong bữa trưa và đang định dẫn Hermione đến nhà bếp của Hogwarts, Esther bị một nhóm học sinh Beauxbatons chặn đường.
Họ muốn "hỏi thăm" Esther, hay nói thẳng ra là muốn thách đấu tay đôi với cô.
Esther thở dài. Cô thực sự không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này, nhưng những học sinh Beauxbatons đó khăng khăng nói rằng họ đã được các giáo sư cho phép thực hiện những trận đấu tay đôi "giao lưu thân thiện" giữa học sinh.
Rõ ràng, họ không có ý định bỏ cuộc nếu chưa đạt được mục đích.
Không còn cách nào khác, Esther ghé tai Hermione nói nhỏ vài câu, chỉ đường đến nhà bếp, rồi bảo Hermione đi trước. Và cô đành chấp nhận lời thách đấu một cách miễn cưỡng.
Vì vừa mới ăn trưa xong, đại sảnh đường vẫn rất đông người. Chẳng mấy chốc, một đám đông đã vây quanh Esther và nhóm học sinh Beauxbatons, háo hức chờ xem trận đấu.
Esther không hiểu vì sao, trước đây chỉ có học sinh nhà Hufflepuff mới dành cho cô sự tin tưởng đặc biệt, nhưng giờ đây niềm tin ấy đã lan tỏa khắp Hogwarts.
Mọi người đồng loạt cổ vũ cho cô, không một ai cảm thấy việc Esther, một học sinh năm ba, đấu với học sinh lớn tuổi hơn nhiều từ Beauxbatons là điều bất công.
Trong đám đông, Draco Malfoy lầm bầm: "Thật không công bằng chút nào! Một học sinh năm bảy đấu với một học sinh năm ba? Học sinh Beauxbatons đúng là chỉ biết chọn đối thủ yếu để bắt nạt. Có giỏi thì tìm học sinh năm cao của Hogwarts mà đấu đi!"
Lời nói của hắn vô tình lọt vào tai một học sinh Beauxbatons, người này ngay lập tức trừng mắt chất vấn: "Sao hả? Cậu muốn đấu tay đôi với chúng tôi à?"
Vì trước đó nhóm Draco đã nói xấu Beauxbatons sau lưng, nên học sinh Beauxbatons rất ghét Slytherin. Cách nói chuyện của họ với Draco cũng chẳng dễ chịu chút nào.
Draco không hề nao núng, hắn ngẩng cao đầu kiêu ngạo: "Đấu thì đấu, tôi chẳng sợ các người đâu."
Đám đông tưởng rằng Draco chỉ đang mạnh miệng như thường lệ, nhưng Esther lại chỉ cười bất đắc dĩ. Cô liếc nhìn Draco một cái, rồi quay sang nói với học sinh Beauxbatons: "Thôi nào, đừng lãng phí thời gian nữa. Rốt cuộc thì ai sẽ là người thách đấu tôi?"
"Là tôi."
Một nam sinh cao lớn từ Beauxbatons bước ra.
Đám đông tự động nhường chỗ, tạo ra một khoảng trống. Sau khi cúi chào lẫn nhau, cả hai không nói thêm lời nào, lập tức bắt đầu trận đấu.
Lần này, Esther nhận ra đối thủ không hề khinh thường cô như trận đấu trước.
Quả nhiên, các học sinh được Beauxbatons chọn tham gia cuộc thi Tam Pháp Thuật đều là những người xuất sắc. Khi họ nghiêm túc, sức mạnh của họ thực sự không thể xem thường.
Lần trước, Esther thắng dễ dàng phần lớn là do đối thủ quá chủ quan, giúp cô chiếm lợi thế ngay từ đầu. Nhưng lần này, mọi thứ khó khăn hơn rất nhiều.
Trong mười mấy chiêu đầu tiên, Esther liên tục bị áp đảo. Cô chỉ có thể phòng thủ mà không thể tìm được cơ hội phản công.
Tuy nhiên, Esther không hề hoảng loạn. Cô kiên nhẫn quan sát cách ra đòn của đối phương, chờ đợi cơ hội để phản công.
Cuối cùng, cô đã tìm được sơ hở.
Ưu điểm lớn nhất của Esther là tốc độ và sự thành thạo với các bùa chú thường dùng. Một khi thế trận đảo ngược, dù những bùa chú của cô không quá mạnh nhưng lại nhanh, chuẩn, và liên tục. Điều này khiến đối thủ lúng túng, chỉ cần họ mất bình tĩnh, cơ hội sẽ đến.
Quả nhiên, một bùa chú của Esther trúng mục tiêu. Nam sinh Beauxbatons ngã lăn ra đất, cây đũa phép rơi khỏi tay.
Tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ. Các học sinh Hogwarts đều rạng rỡ, tự hào như thể họ chính là người chiến thắng.
Tất nhiên, một số học sinh Slytherin không tham gia vào niềm vui này.
Nhưng Draco không nằm trong số đó.
Hắn cố gắng hết sức để kiềm chế khóe môi đang nhếch lên, duy trì vẻ ngoài kiêu ngạo. Hắn nhẹ nhàng vỗ tay, ngẩng cao đầu, trông như thể chính hắn vừa thắng trận đấu.
Blaise Zabini đứng bên cạnh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm: "Đấy, tớ đã bảo Draco hết thuốc chữa rồi mà."
Zabini vừa định quay sang phàn nàn vài câu với người bên cạnh, nhưng khi nhìn lại, anh ta phát hiện người đó là Theodore Nott.
Đôi mắt đen của Nott đang chăm chú nhìn Esther, người vừa chiến thắng và đang nở nụ cười rạng rỡ. Không ai biết anh ta ta đang nghĩ gì.
"Nott? Cậu đến đây từ bao giờ thế?"
Zabini tò mò hỏi: "Tôi chỉ đi ngang qua thôi." Nott lạnh lùng đáp.
Nói xong, anh ta không nói thêm lời nào, quay lưng rời đi.
Nott vốn nổi tiếng với tính cách cô độc, nên Zabini cũng không lấy làm lạ. Anh ta chỉ liếc qua bóng lưng của Nott, rồi cũng quay lại với trận đấu.
_________
Ngoại truyện: Lựa chọn của Theodore
(Câu chuyện này nối tiếp phần ngoại truyện trước, sau khi Draco viết xong lá thư và bước ra ngoài.)
"Vậy tại sao, khi nhóm Zabini làm khó Esther, cậu lại tìm tớ?"
Khi Draco hỏi câu này, Theodore đang ngồi trong phòng sinh hoạt chung của Slytherin, đọc một cuốn sách về độc dược cao cấp.
Anh ta ngẩng đầu lên.
Phòng sinh hoạt chung của Slytherin lúc nào cũng âm u. Những bức tường đá lạnh lẽo kết hợp với tông màu xanh lục tớ, dưới ánh sáng yếu ớt, tạo nên bầu không khí đầy bí ẩn.
Lúc này, phòng sinh hoạt khá vắng vẻ. Ngoài Pansy và Daphne đang lo lắng xem ngày mai có bị giáo sư Snape phê bình hay không, chỉ có lác đác vài học sinh Slytherin đang chăm chỉ học bài.
Theodore và Draco ngồi ở góc xa nhất, không ai chú ý đến họ.
Theodore đóng sách lại, nhìn Draco.
Anh ta quan sát cậu bạn đồng trang lứa, người có xuất thân tương tự nhưng lại có một cuộc đời hoàn toàn khác.
Theodore không ghen tị hay ao ước cuộc sống rực rỡ của Draco. Chỉ thỉnh thoảng, khi nghe Draco khoe rằng mẹ hắn tự tay làm kẹo cho hắn, Theodore mới cảm thấy hơi khó chịu.
À, nghĩ kỹ lại thì... có lẽ cũng hơi ghen tị.
Ghen tị vì Draco có một gia đình hạnh phúc.
Theodore thẫn thờ trong vài giây, rồi nhanh chóng kéo mình trở lại thực tại. Anh ta mở cuốn sách, tập trung vào những công thức độc dược phức tạp.
"Năm ngoái, tớ đã gặp các cậu ở Hogsmeade."
Giọng Theodore rất trầm, không bộc lộ chút cảm xúc nào.
Draco sững người, chợt nhớ ra chuyện cũ. Hắn chớp mắt, hơi bối rối, định giải thích nhưng cuối cùng không nói được lời nào.
Sự im lặng bao trùm giữa họ. Draco lặng lẽ ngồi xuống cạnh Theodore, như ngầm thừa nhận lời của anh ta.
Nhìn những dòng ghi chép cẩn thận và dày đặc trên cuốn sách của Theodore, Draco lại hỏi: "Tớ nghe nói cậu đã dùng một lọ máu kỳ lân để đổi lấy một bộ Xoay thời gian từ Esther. Chuyện đó..."
Draco ngập ngừng, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò. Nhưng chưa kịp nói hết câu, Theodore đã ngắt lời.
"Cậu đâu quan tâm đến những vấn đề của tớ đâu. Vậy tại sao giờ cậu lại hỏi?"
Draco cắn môi, không biết trả lời thế nào.
Theodore liếc hắn, rồi lại cúi xuống đọc sách. Sau vài giây, anh ta bất ngờ nói tiếp: "Draco, cậu có bao giờ nghĩ rằng, mọi thứ không hề đều xoay quanh cậu không?"
Lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa, khiến Draco nghẹn họng. Hắn im lặng, không biết nên tiếp tục câu chuyện thế nào.
Hắn ngừng một chút, liếc nhìn khuôn mặt vô cảm của Theodore rồi tiếp tục "Bộ Xoay thời gian rất nguy hiểm. Nếu bị giáo sư trong trường phát hiện cậu tự ý nghiên cứu, chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Nếu cha cậu biết được chuyện này..."
Theodore lại ngẩng đầu, vẻ mặt thoáng ý trào phúng, chậm rãi đáp: "Ông ta biết thì có thể làm gì? Ông ta còn những chuyện quan trọng hơn để lo. Ông ta không có thời gian để bận tâm đến mấy trò trẻ con của tớ."
Mà cha của hắn thì khác, đúng không?
Theodore nghĩ thầm, ánh mắt nhìn Draco đầy phức tạp. Những đứa trẻ lớn lên trong nhung lụa, được cha mẹ che chắn khỏi mọi nguy hiểm, thường phản ứng rất chậm trước sóng gió. Họ không biết rằng bầu trời trên đầu họ đã được người khác giữ gìn biết bao nhiêu lần.
Draco nhíu mày, biết rõ mối quan hệ giữa Theodore và cha anh ta không hề tốt đẹp, nên cũng không nói thêm.
"Chỉ cần cậu biết tự lượng sức mình, đừng để liên lụy đến người khác."
Nghe thế, Theodore bỗng bật cười, một tiếng cười ngắn, sắc lạnh.
"Liên lụy ai? Esther Mayne à? Draco, đúng như Zabini nói, cậu hết thuốc chữa thật rồi."
Cô gái ấy mang gương mặt ngây thơ như một đóa hoa trắng nhỏ, nhưng thực chất lại là một đóa hoa ăn thịt người, nuốt chửng mọi thứ không chút do dự.
Những việc cô làm không chỉ là giúp Theodore lấy được bộ Xoay thời gian. Với gia thế hiện tại, dù cô làm ra bất kỳ chuyện kinh thiên động địa nào, cha cô cũng sẽ dọn dẹp ổn thỏa.
Ý cười trên gương mặt Theodore nhạt dần.
Chán thật. Một người, rồi lại thêm một người nữa đều như thế cả.
Một chút cảm giác khó chịu len lỏi vào tâm trí anh ta. Anh ta không hiểu tại sao bản thân lại quan tâm đến việc người khác có gia đình hòa thuận hay không, nhưng sự thật là lúc này anh ta không tài nào tập trung đọc sách được.
"Tớ hết thuốc chữa cái gì chứ!" Draco hạ giọng phản bác. "Chuyện này không liên quan gì đến Esther cả. Tớ chỉ muốn nói, nếu cậu bị phát hiện, Slytherin sẽ bị trừ điểm. Vốn dĩ năm nay đã bị Potter và Diggory chiếm hết sự chú ý rồi."
Theodore hừ lạnh, chẳng thèm tin lấy một chữ.
Anh ta gấp sách lại, nhìn thiếu niên trước mặt đang chìm đắm trong thứ tình cảm mơ hồ mà chính hắn còn không nhận ra. Một cảm giác châm chọc dâng lên trong lòng Theodore.
Nhìn người khác hạnh phúc thật chướng mắt.
"Theo cậu, Draco." Theodore nói, mặt không chút cảm xúc: "Giờ là lúc phải đưa ra quyết định rồi. Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Draco ngạc nhiên nhìn anh ta: "Quyết định gì? Ý cậu là chọn ai làm bạn nhảy cho buổi dạ hội à?"
Theodore: ...
"Không phải." Anh ta nhíu mày, cố gắng kìm nén sự bực bội. "Ý tớ là một quyết định quan trọng hơn. Đừng nói với tớ là cậu không hiểu. Ngày ở World Cup Quidditch, trong đám người đeo mặt nạ đó, chẳng lẽ không có cha mẹ cậu?"
Một câu nói như tiếng sét đánh ngang tai, sắc mặt Draco lập tức trắng bệch. Những câu hỏi mà hắn cố tình né tránh lại hiện rõ trong tâm trí. Hắn im lặng, môi mím chặt, cuối cùng chỉ để lại một câu: "Đây không phải chuyện cậu nên hỏi, Nott."
Theodore nhìn theo bóng dáng Draco vội vã rời đi, trong ánh mắt thoáng qua một tia trào phúng.
Không còn ai quấy rầy, Theodore lại tiếp tục nhìn vào sách, nhưng vẫn không thể tập trung.
Không khí quanh anh ta phảng phất mùi hương nhè nhẹ, tươi mát như cam ngọt.
Đó là mùi anh ta từng ngửi thấy ở nhiều nơi và anh ta biết tại sao nó xuất hiện trong phòng sinh hoạt chung của Slytherin. Đó là vì Draco có một chai nước hoa có chứa một ít nguyên liệu từ Tình Dược. Thời gian gần đây, Draco thường ngẩn ngơ nhìn chai nước hoa ấy, nên thi thoảng trên người hắn cũng lưu lại chút hương.
Thực ra, câu hỏi vừa rồi của Theodore dành cho Draco cũng chính là câu hỏi mà anh ta tự đặt ra cho bản thân.
Anh ta đã sẵn sàng chưa?
Có lẽ Theodore đã đưa ra lựa chọn của mình từ lâu rồi.
Hình ảnh cô gái ngày đó ở trang viên Malfoy hiện lên trong đầu anh ta. Từng lời cô nói: "Cái chết không phải là điểm kết thúc. Mà lãng quên mới đúng."
Đúng là một câu nói có thể an ủi người khác dễ dàng. Ít nhất, Astoria đã bị dao động trước câu nói ấy.
Nhưng với Theodore, cái chết không phải dấu chấm hết của sự sống. Tuy nhiên, chứng kiến người mình quan tâm nhất ra đi lại là một nỗi đau không gì bù đắp được.
Kể từ ngày mẹ anh ta qua đời, anh ta đã cảm thấy mình bị bỏ lại nơi này.
Không kỳ vọng vào tương lai, anh ta lao vào tìm cách thay đổi quá khứ.
Anh ta đã quyết định từ rất lâu: sẵn sàng đánh đổi tương lai để tìm ra câu trả lời. Dù câu trả lời đó nghe có vẻ điên rồ, hoang đường.
Anh ta sẽ bước đi trên con đường cô độc và tuyệt vọng, xuyên qua sương mù đầy gai góc và bóng tớ, chỉ để tìm kiếm một tia sáng.
Vì điều đó, anh ta có thể từ bỏ tất cả.
Theodore đứng dậy, cầm lấy cuốn sách. Anh ta xua tay, để hương thơm trong không khí tan biến.
Giống như cách anh ta xua tan những ngã rẽ trong định mệnh, không để lại cho bản thân bất kỳ con đường nào để hối hận.