Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 198: Gương Hai Mặt



Editor: Moonliz

Esther nằm viện đã khá lâu.

Sáng sớm hôm nay, cô nhận được một gói bưu phẩm.

Con cú giao hàng là thú cưng của cô, Donut.

Vì đang nằm viện, Esther đã nhờ Draco chăm sóc Donut ở lều cú của trường. Vậy nên, không khó để đoán được ai là người gửi gói quà này.

"Anh ấy thật là quá đáng, đúng không? Sáng sớm đã bắt em đi gửi đồ."

Esther nhìn Donut sau khi đặt gói quà xuống, vẫn luyến tiếc nhìn cô, thì vươn tay vuốt ve bộ lông của nó.

Donut kêu một tiếng "gù" như thể đồng ý với cô.

Cô mở gói quà ra, bên trong là một chiếc gương được chế tác rất tinh xảo, kèm theo một tấm thiệp nhỏ ghi công dụng của chiếc gương:

"Hãy gọi tên anh."

Esther đoán được đây là gì ngay lập tức: Gương Hai Mặt.

Đây là một dụng cụ phép thuật dùng để liên lạc một-một.

Cô lật qua lật lại chiếc gương, nghiên cứu thật kỹ, đến mức không để ý Donut đã rời đi từ lúc nào.

Điều khiến cô ngạc nhiên là Gương Hai Mặt không dễ tìm, vậy mà Draco lại có được nó.

Cô thử cầm gương lên và nhẹ nhàng gọi tên Draco.

Trong giây lát, bề mặt gương rung động, và dần dần xuất hiện một gương mặt điển trai.

"Draco, kiểu tóc hôm nay của cậu rất hoàn hảo, không cần soi gương nữa đâu."

Một giọng nói lạ truyền từ đầu bên kia của chiếc gương.

Esther đoán rằng Draco vẫn đang ở phòng sinh hoạt chung, người vừa nói chắc là một học sinh nhà Slytherin. Dù sao lúc này vẫn còn khá sớm, chưa đến giờ ăn sáng.

Draco ở bên kia gương phớt lờ giọng nói đó, chỉ nhìn vào gương và mỉm cười.

"Tối nay em muốn ăn gì?"

Hắn nhẹ nhàng hỏi.

"Không phải chứ? Bữa sáng còn chưa ăn mà cậu đã nghĩ đến bữa tối rồi sao? Thức ăn ở trường có thay đổi bao giờ đâu, chắc lại mấy món cũ thôi."

Có vẻ người kia tưởng Draco đang nói với mình nên vô tư đáp lời.

Esther nhìn thấy Draco quay đầu, lườm người bên cạnh một cái. Sau đó, chiếc gương bắt đầu chuyển động, có lẽ Draco đã đứng dậy rời khỏi chỗ đông người.

Cảnh này khiến Esther cảm thấy buồn cười, nụ cười cứ mãi không tắt trên môi cô.

Khi Draco lại xuất hiện trong gương, Esther nhẹ giọng nói với hắn:

"Em muốn ăn bánh chocolate, bò hầm, và pudding! Ngoài ra, anh tìm vài cuốn sách thú vị ở thư viện mang qua giúp em với nhé. Hãy mang hết lại đây vào tối nay."

Draco gật đầu đồng ý, rồi hỏi: "Khi nào em được xuất viện?"

Esther đáp: "Chắc là cũng sắp rồi đó, hoặc ngày mai, hoặc ngày kia."

Cô biết Draco nóng lòng hỏi thế vì ngày đến làng Hogsmeade sắp đến rồi.

Đầu bên kia gương truyền đến giọng của Zabini và vài người khác, gọi Draco đi ăn sáng.

Esther nhẹ nhàng tạm biệt Draco, kết thúc một cuộc trò chuyện ngắn ngủi.

Sau đó, khi bà Pomfrey đến kiểm tra sức khỏe như thường lệ, Esther hỏi: "Con còn phải nằm viện thêm mấy ngày nữa vậy thưa bà?"

Bà Pomfrey đáp: "À, chắc là đến thứ Hai tuần sau. Mặc dù cơ thể trò đã hồi phục khá nhiều, nhưng vẫn cần quan sát thêm vài ngày."

Dù bà Pomfrey đã chăm sóc Esther nhiều ngày, bà ấy không biết hết tình trạng thật sự của cô.

Hôm đó, sau khi nói chuyện thẳng thắn với hiệu trưởng Dumbledore và giáo sư Snape, Esther đã bàn bạc với Draco. Cô giả vờ quay lại nơi mà mọi người phát hiện ra mình "bất tỉnh" trước đó, để Draco dẫn theo nhóm học sinh nhà Slytherin tình cờ "phát hiện" cô.

Làm vậy chủ yếu vì mối quan hệ giữa Esther và các học sinh nhà Slytherin vốn chỉ ở mức bình thường, thậm chí còn gần như đối đầu với Pansy. Khi họ truyền bá tin tức này, chắc chắn sẽ xen lẫn cảm xúc cá nhân, khiến tình hình được mô tả nghiêm trọng hơn thực tế.

Điều này nhằm đánh lạc hướng "giáo sư Moody".

Quả nhiên, kết quả không phụ lòng mong đợi của cô. Từ những tin đồn mà Draco thỉnh thoảng mang đến, Esther đã biến thành một người chẳng nhớ gì, thậm chí còn không biết nói, như một kẻ ngốc thực thụ.

Khi Esther được đưa đến phòng y tế, cụ Dumbledore không hề trao đổi trước với bà Pomfrey, nhưng trên cơ thể cô vẫn còn dấu vết của Bùa Xoá Ký Ức và Lời Nguyền Độc Đoán, và tình trạng cũng khá nghiêm trọng.

Nhờ sợi dây chuyền và sự chăm sóc tận tình của bà Pomfrey, các vết thương trên cơ thể Esther hồi phục rất nhanh. Nhưng cô lại biết cách diễn xuất. Mỗi ngày, cô đều giả vờ đờ đẫn, thất thần, như muốn nhớ lại nhưng không thể, thành công lừa được bà Pomfrey, khiến bà ấy tin rằng cô đang chịu tổn thương tâm lý nặng nề và quên đi nhiều chuyện.

Vài ngày nữa...

Điều đó có nghĩa là cô không thể đến làng Hogsmeade cùng Draco được.

Esther hơi buồn bã.

Không phải vì cô quá muốn đến làng Hogsmeade, mà vì cô biết Draco rất mong được đến đó cùng cô. Nếu không đi được, có lẽ hắn sẽ khá buồn.

Dù vậy, gần đây thiếu gia Malfoy rất dễ dỗ dành. Dẫu có hơi khó chịu, thì cô tin chỉ cần dỗ là ổn.

Đến tối, quả nhiên Draco lại lén lút lẻn vào.

Dạo này, việc trốn vào phòng y tế dường như đã trở thành thói quen của hắn. Sau khi tránh được bà Pomfrey, Draco đã quen đường đi nước bước đến nỗi ra vào như chốn không người.

"Đây là bữa khuya và sách em muốn."

Draco đưa hết những thứ mình mang theo cho Esther.

Esther cảm ơn rồi lấy thức ăn ra trước.

Thật ra, người Anh không quá nghiêm ngặt về chuyện ăn uống thanh đạm khi bị bệnh, nhưng bà Pomfrey lại cho rằng hiện tại cơ thể Esther quá yếu, nên phải ăn những món dễ tiêu hóa. Vì vậy, mấy ngày qua, cô ăn uống rất nhạt nhẽo và không no bụng. Đó là lý do cô nhờ Draco lén mang thêm đồ ăn đến.

Esther ăn rất nhanh, và khi cô tập trung vào ăn uống, đôi mắt cô dường như chỉ nhìn thấy thức ăn, chẳng để ý đến bất cứ thứ gì khác.

Draco hiểu thói quen này của cô, nên cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó nhìn cô ăn.

Đợi đến khi Esther ăn xong gần hết, ngẩng đầu lên, cô bắt gặp Draco đang ngồi chống cằm, trông có vẻ đang buồn chán.

Ủa? Trông không giống như trong tiểu thuyết miêu tả là sao nhỉ? Nhìn cô ăn mà khuôn mặt rạng ngời đầy yêu chiều, nở nụ cười dịu dàng đâu???

Chẳng lẽ vì dáng vẻ ăn uống của cô không đủ đẹp mắt?

"Em ăn xong rồi à?"

Draco nhận ra ánh mắt cô, ngồi thẳng dậy và hỏi.

Esther gật đầu, mỉm cười: "Cảm ơn anh nhé!"

Draco khẽ nhíu mày: "Ngày mai em vẫn chưa được xuất viện sao? Vậy có phải em cũng không đi đến làng Hogsmeade vào ngày kia được đúng không?"

Esther gật đầu.

Tuy nhiên, Draco không hề tỏ ra thất vọng như cô dự đoán. Thay vào đó, không hiểu vì nghĩ đến điều gì mà bỗng giãn mày ra, nở một nụ cười.

"Vậy thì, nếu ngày kia, phần lớn học sinh đều ra khỏi lâu đài, chẳng phải anh có thể đường hoàng đến tìm em à?"

..........