Editor: Moonliz
Kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh nhanh chóng kết thúc, các học sinh rời trường lại quay trở lại Hogwarts.
Gần như ngay lập tức, Draco Malfoy đã mang cây chổi mới của mình ra khoe với các học sinh Gryffindor, khiến hắn trở thành tâm điểm chú ý.
Cây chổi Tia chớp vốn đã rất quý hiếm và đắt đỏ, không phải học sinh nào cũng có được. Trước đây, chỉ có Harry sở hữu một cây, nhưng giờ đây Draco không chỉ có một cây chổi Tia Chớp, mà đó còn là phiên bản được điều chỉnh, với hiệu suất vượt trội hơn cả cây chổi của Harry.
Harry cảm thấy vô cùng khó chịu với sự khiêu khích của Draco, nhưng anh không có tâm trí để tranh cãi. Kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh vừa qua đầy ắp những chuyện rắc rối: đầu tiên là việc ông Weasley bị rắn cắn và phải nhập viện St. Mungo, sau đó Harry còn nghe người khác nói rằng dường như cụ Dumbledore đang tránh mặt anh. Thêm vào đó, anh còn phải học Bế quan bí thuật với giáo sư Snape.
Mọi thứ quá tải đến mức Harry chẳng muốn phí sức để tranh luận với Draco, nên anh quyết định phớt lờ.
Ron thì khác, anh ấy tỏ ra ghen tị ra mặt. Anh ấy đã bàn tán xem ai là người tặng món quà đắt giá đó cho Draco với Harry và Hermione nhiều lần.
"Món quà đắt đỏ như thế này chắc chắn không phải là thứ mà học sinh có thể tặng nhau."
Trong lúc làm bài tập ở thư viện, Ron lại đề cập đến chuyện này: "Malfoy cứ mang cây chổi đó đi khắp lâu đài, như thể sợ người khác không biết ấy. Làm như chúng ta chưa từng thấy nó vậy."
Hermione liếc nhìn Ron, tỏ ra hơi bực mình. "Ron, cậu có thể thôi nhắc đến chuyện đó được không? Ai tặng Malfoy không quan trọng, nó không liên quan gì đến chúng ta cả."
Ron định nói thêm gì đó, nhưng Hermione đã dọn dẹp sách vở và chuyển sang ngồi bàn khác.
Ron ngơ ngác nhìn Hermione, rồi quay sang Harry: "Cậu ấy làm sao thế?"
"Có lẽ Hermione cảm thấy cậu nói nhiều quá." Harry đáp. "Cậu biết mà, Hermione luôn rất nghiêm túc khi học bài. Cậu cứ làm phiền cậu ấy thì tất nhiên cậu ấy sẽ thấy phiền thôi."
Ron không hài lòng, lẩm bẩm với vẻ bất mãn: "Nhưng tớ thấy cậu ấy thường xuyên nói chuyện với Esther trong thư viện, sao lúc đó cậu ấy lại không thấy phiền chứ?"
Giọng điệu của Ron mang theo chút cảm xúc khó hiểu.
Harry, người luôn chậm hiểu trong chuyện tình cảm, cũng nhận ra giọng Ron có gì đó không ổn. Anh chớp mắt, không hiểu sự khác lạ đó là gì, chỉ đáp: "Có lẽ các cô gái hợp nói chuyện với nhau hơn."
Lúc này, Esther bước vào thư viện với một chồng sách trên tay. Mái tóc vàng óng đẹp đẽ của cô được buộc hờ phía sau, để lộ khuôn mặt tinh tế và sắc nét. Đôi mắt xanh sâu thẳm như đại dương của cô lướt qua thư viện, nhanh chóng nhận ra họ, và cô mỉm cười, vẫy tay chào mà không nói gì. Sau đó, cô bước đến nhóm học sinh nhà Hufflepuff.
Harry cũng đáp lại bằng một nụ cười, rồi đột nhiên nhận ra rằng Esther luôn là một cô gái xinh đẹp và nổi bật. Điều này khiến anh nhớ đến Cho Chang.
Cho và Esther đều rất rực rỡ, nhưng tính cách của Cho trầm lặng và kín đáo hơn. Không hiểu sao, điều đó lại cuốn hút Harry, khiến anh mê mẩn.
Đáng tiếc là Cho không thích anh.
Ngay cả khi Cedric không còn, cô ấy cũng sẽ không thích anh.
Trước kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, họ đã tham gia rất nhiều buổi luyện tập của đội D.A. cùng nhau, nhưng Harry đã nhận ra điều này, và anh không giấu nổi sự thất vọng.
Harry ngẩn ngơ một lúc rồi bừng tỉnh, quay đầu lại thì thấy Ron đang nhìn mình với vẻ mặt kỳ lạ.
"Harry, sao lúc nãy cậu lại nhìn Esther bằng ánh mắt đó?" Ron hỏi, biểu cảm có hơi quái dị.
Harry bối rối: "Ánh mắt gì cơ?"
"Cái ánh mắt đó..." Ron ấp úng, không biết diễn tả thế nào: "Làm sao nhỉ... giống như..."
Ron bất ngờ nghĩ ra một giả thuyết và không thể tin nổi, nói: "Không lẽ nào! Cậu thích thầm Esther à???"
Harry: "???"
"Không, cậu đừng đoán bừa." Harry vội vàng phủ nhận.
Nhưng Ron lại tỏ vẻ không tin, cúi đầu nói với Harry bằng một biểu cảm phức tạp: "Đúng là Esther rất xinh đẹp, và còn học giỏi nữa. Nếu cậu thích em ấy, thì cứ theo đuổi đi."
Harry không hiểu sao Ron lại nghĩ theo hướng này. Anh cố giải thích: "Thật sự không phải như cậu nghĩ đâu! Đừng nói lung tung!"
"Được rồi." Ron ngừng nói, nhưng vẻ mặt vẫn cho thấy anh ấy không tin lời phủ nhận của Harry.
Nói đến đây, Ron đột nhiên nhớ ra chuyện khác, bèn hạ giọng thì thầm với Harry: "Cậu còn nhớ không, ông Mayne đã từng đến đó vào kỳ nghỉ lễ Giáng sinh ấy? Lúc đó, hình như chú Sirius nói với ông ấy điều gì đó kiểu: 'Sao con gái anh lại có gu giống hệt Laetitia thế, tại sao lại để ý đến cái thằng đó?' Khi đó mặt ông Mayne xanh lét luôn. Phần sau tớ không nghe lén được, nhưng ý của chú Sirius là Esther cũng đang yêu thầm ai đó, đúng không?"
Harry không biết về chuyện này. Trong kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, anh chỉ mải buồn bực và phiền muộn, chẳng chú ý đến những điều khác.
"Tớ không biết. Có lẽ Hermione biết. Nhưng không phải lúc nào chú Sirius cũng nói thật. Có khi chú ấy chỉ nói thế để cố ý chọc tức ông Mayne thôi."
Dù chú Sirius là cha đỡ đầu của anh, Harry cũng phải thừa nhận rằng chú Sirius luôn tìm cách khiêu khích ông Mayne mỗi khi họ gặp nhau, cố tình khiến ông nổi giận.
Harry không quan tâm lắm đến chuyện này, còn Ron cũng thôi không bàn tán thêm về Esther nữa, cúi đầu làm bài tập với vẻ hơi chán nản.
Trong khi đó, Esther hoàn toàn không biết về cuộc trò chuyện của hai người họ.
Sau kỳ nghỉ, cô nhanh chóng tập trung vào cuộc sống học tập bận rộn. Đồng thời, cô cũng hoàn thành phần tiếp theo của bài phóng sự nhỏ về Umbridge, dự định tối nay sẽ làm lại trò cũ, dán nó khắp lâu đài.
Khi hoàn thành việc này, cô có thể thông báo với Rita Skeeter để tiến hành bước tiếp theo. Nếu mọi chuyện thuận lợi, có lẽ họ không cần chờ đến cuối kỳ để đuổi được Umbridge đi.
Sau đó, điều cô cần nghĩ đến là làm sao cứu chú Sirius.
Thực ra, có rất nhiều cách đơn giản và trực tiếp để ngăn chú Sirius chết, ví dụ như trước khi Hội Phượng Hoàng hành động, chỉ cần đánh ngất chú ấy, không cho chú ấy đến Bộ Pháp Thuật, thì chú ấy sẽ không chết ở Phòng Tiên Tri.
Esther từng nghĩ đến cách này, nhưng sau đó lại thấy khó mà giải thích với người khác vì sao chú Sirius không thể tham gia, mà nếu giải thích thì chắc chắn sẽ lộ ra một số bí mật của cô.
Hồi mùa hè, dù cha cô, ông David, không nói rõ, nhưng qua những câu nói bóng gió, Esther đoán rằng sau khi lời tiên tri về cô được đưa ra, vì ông có mặt tại đó và muốn tránh cho gia đình cô lặp lại bi kịch của gia đình Harry, ông đã dùng Bùa Xóa Trí Nhớ lên tất cả những người có mặt, bao gồm cả Giáo sư Trelawney – người đã thốt ra lời tiên tri đó.
Tất nhiên, ông không thể đấu lại cụ Dumbledore, nên trong một thời gian dài, cụ Dumbledore trở thành người duy nhất biết được bí mật này, ngoài cha mẹ cô.
Gia đình cô đã cố gắng hết sức để bảo vệ sự an toàn của cô, chắc chắn họ không muốn chuyện cô "có thể nhìn thấy tương lai" bị lan truyền hoặc để nhiều người biết đến.
Vì thế, cô chỉ nghĩ đến phương pháp này rồi bỏ qua, không thực sự áp dụng.