Editor: Moonliz
Esther không hiểu vì sao mọi người đều thích tìm cô để tâm sự. Hermione là như vậy, Draco cũng vậy, và giờ thì đến lượt Harry.
Buổi chiều trên sân Quidditch, sau buổi tập, Harry cùng đội nghỉ ngơi, còn Esther ngồi ở hàng ghế trên cùng, vừa phơi nắng vừa làm bài tập. Ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu lên người, khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.
"Anh cảm thấy giữa Hermione và Ron có gì đó kỳ lạ. Anh chỉ lo rằng nếu họ hẹn hò rồi chia tay, có lẽ tình bạn giữa bọn anh sẽ không còn như trước nữa." Harry nói, trông có vẻ rất đau đầu vì chuyện này.
Cách đó không xa, trên sân Quidditch, Donna đang trò chuyện với những thành viên mới của đội Gryffindor. Sau khi Fred, George, và Angelina tốt nghiệp, Harry trở thành đội trưởng của đội Quidditch Gryffindor, chiêu mộ được nhiều thành viên xuất sắc mới, trong đó có Ginny.
Có lẽ do mối quan hệ mập mờ giữa Hermione và Ron không tiện kể với những người bạn khác, nên Harry mới tìm Esther để tâm sự.
Esther vừa làm bài vừa hờ hững trả lời: "Bất kể tình cảm giữa họ phát triển thế nào, chỉ cần anh không xen vào và can thiệp, quan hệ giữa anh với họ sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều đâu."
Harry nhìn cô một cái: "Sao anh có cảm giác em chẳng ngạc nhiên gì vậy?"
Lúc này Esther mới ngẩng đầu lên: "Vì em đã nhận ra từ lâu rồi. Thật ra việc đến giờ anh mới phát hiện mới khiến em bất ngờ đấy. Chẳng phải đã có dấu hiệu rõ ràng từ hồi diễn ra dạ hội rồi sao?"
"Thật à?" Harry ngượng ngùng gãi mũi, cảm thấy khó hiểu không biết Esther phát hiện ra bằng cách nào. Lúc đó, anh thấy mọi thứ rất bình thường mà.
Có lẽ đây là trực giác của con gái?
Esther nhìn xuống phía dưới, thấy Hermione ngồi ở hàng ghế trước, ánh mắt luôn dõi theo Ron.
"Thật ra rất dễ nhận ra mà." Esther ra hiệu cho Harry nhìn xuống: "Anh nhìn đi."
Harry nhìn theo ánh mắt của cô, trong lòng cảm thấy vui mừng vì hai người bạn của mình có vẻ cũng thích nhau.
"May là dường như họ đều có chút tình cảm với đối phương." Anh thở phào nhẹ nhõm nói.
Nếu giống như việc anh từng thích đơn phương thích ai đó, thì sẽ rất khó chịu.
Nhắc đến chuyện này, có lẽ vì Quidditch chiếm quá nhiều thời gian, nên gần đây Harry thật sự ít nghĩ về Cho hơn. Những cảm xúc bồng bột ngày nào dường như đang dần phai nhạt. Anh cũng không rõ bản thân cảm thấy tiếc nuối hay nhẹ nhõm hơn.
"Esther! Chúng ta đi thôi!"
Trên sân, Donna vẫy tay gọi Esther.
Esther đứng dậy, đi xuống cùng Harry. Vừa đi cô vừa hỏi: "Đôi khi em cũng tò mò, sao mọi người luôn thích tìm em để tâm sự thế? Anh như vậy, Hermione cũng vậy."
Harry mỉm cười: "Có lẽ vì em khá bình tĩnh. Dù bọn anh phàn nàn chuyện gì, em cũng không bất ngờ hay hoảng hốt, lại còn đưa ra lời khuyên. Em là một người bạn rất đáng tin cậy."
"Thật á?" Esther ngạc nhiên với nhận xét của Harry: "Trong mắt các anh, em là một người đáng tin cậy sao?"
Vốn dĩ cô cảm thấy mình vốn sống khá thoải mái, vui vẻ, chẳng liên quan gì đến mấy từ như "bình tĩnh" hay "đáng tin cậy" cả.
"Đương nhiên rồi." Harry gật đầu chắc chắn.
Trong lúc nói chuyện, họ đã xuống đến sân. Donna bước tới khoác tay Esther: "Lát nữa đội Ravenclaw cũng sẽ tới tập luyện. Chúng ta đi ăn trước đi, lát nữa quay lại có được không?"
Esther gật đầu: "Được thôi. Dù sao với tớ thì học ở đâu cũng giống nhau."
Nói xong, cô hỏi thêm một cách thật lòng: "Cậu cứ nghiên cứu cách luyện tập của các đội khác thế này mà không sợ họ khó chịu à?"
Donna chẳng mảy may bận tâm: "Đám Slytherin thì khó nói, hay cau có với ăn nói khó nghe, nên tớ tránh xa. Còn Ravenclaw thì ổn. Gryffindor cũng vậy, trừ Oliver Wood hồi đó ra, những người khác khá thân thiện."
Cô ấy vừa nói vừa vẫy tay chào Harry, anh cũng đáp lại bằng một nụ cười thân thiện.
"Nói thật nhé, Esther, trông cậu và Harry có vẻ rất thân thiết." Donna ghé sát tai Esther, nói nhỏ.
Esther khó hiểu nhìn Donna một cái: "Thân thì có, nhưng cũng bình thường mà. Sao cậu lại hỏi vậy?"
Donna cười hì hì: "Không có gì, chỉ là tớ cảm thấy cậu và anh ấy cũng khá xứng đôi thôi."
Esther tròn mắt, lập tức phản bác: "Xứng đôi cái gì mà xứng đôi! Đừng nói lung tung!"
Donna bèn hỏi lại: "Sao cậu phản ứng dữ vậy? Chẳng lẽ cậu thật sự có gì trong lòng rồi à?"
Phản ứng dữ là vì tớ sợ một người nào đó, người luôn thích xuất hiện một cách bất ngờ xung quanh tớ nghe thấy!
Esther hét lên trong lòng nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Những chuyện thế này không thể hoảng loạn, càng hoảng càng dễ bị hiểu lầm.
"Có gì đâu mà giấu! Tớ tiếp xúc với Hermione nhiều hơn, sao cậu không nói tớ và cô ấy xứng đôi đi? Còn cậu, nhắc đi nhắc lại về Oliver Wood sau khi anh ấy tốt nghiệp bao nhiêu năm, vậy tớ có thể nói cậu và anh ấy có vấn đề không?"
Donna nhăn mặt, giả vờ như sắp nôn: "Không thể nào! Tên đầu gỗ đó thì biết gì về yêu đương? Trong đầu chỉ toàn là Quidditch thôi!"
Nghe Donna nói vậy, Esther chớp chớp mắt, có hơi chần chừ: "Donna, cậu..."
Cô cảm thấy lời này của Donna khá đáng nghi.
"Tớ thì sao?" Donna nghiêng đầu nhìn Esther, vẻ mặt ngây thơ không hiểu.
"Không có gì." Esther nuốt lại lời muốn nói, kéo tay Donna, bước nhanh hơn về phía lâu đài: "Chúng ta đi nhanh lên!"
Khi họ bước vào lâu đài, vừa đúng giờ ăn trưa. Học sinh lục tục kéo nhau vào Đại Sảnh Đường.
"Ess! Nhanh qua đây, hôm nay bò bít tết ngon lắm!"
Từ xa, Ernie đứng trước bàn Hufflepuff, vẫy tay gọi Esther.
Esther kéo Donna đi tới, bỏ qua những chuyện nhỏ nhặt vừa rồi, vui vẻ tận hưởng bữa trưa.
Ăn xong, cô quay lại phòng sinh hoạt chung Hufflepuff cùng Ernie. Khi họ đi qua một khúc quanh, bất chợt nghe thấy tiếng cãi nhau phía trước.
Vì tò mò, Ernie tiến lên xem có chuyện gì, Esther cũng đi theo sau.
"Anh lúc nào cũng thế! Vì từ nhỏ đến lớn anh chưa từng ôm hôn ai, ngoài bà dì Muriel của chúng ta!"
"Câm miệng!"
"Không! Em không câm đấy!"
Esther nhìn thấy Ginny và Ron đang to tiếng cãi nhau. Harry đứng giữa hai người, bối rối cố gắng hòa giải.
Ginny rưng rưng nước mắt, tay cầm cây đũa phép chỉ vào Ron, còn Ron thì nổi giận đùng đùng, cũng giơ đũa phép nhắm vào Ginny.
"À..."
Ernie lập tức đứng khựng lại, nhanh chóng nhận ra rằng mình không nên có mặt ở đây.
"Xin lỗi, các cậu tiếp tục đi."
Anh chàng nhỏ giọng nói một câu, rồi kéo Esther xoay người đi ngược lại.
Đi rất xa, họ vẫn còn nghe thấy giọng Ginny: "Em yêu ai là chuyện của em! Em muốn thân mật với anh ấy cũng là chuyện của em! Chỉ vì từ trước tới giờ anh chưa từng thân thiết với ai nên mới làm ầm ĩ lên như thế!"
Trong khoảnh khắc ấy, không hiểu vì sao mà Ernie lại cảm thấy có hơi chua xót.
Anh ấy liếc nhìn Esther, người vẫn không ngừng ngoảnh lại xem kịch hay, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Em và Malfoy chia tay rồi đúng không?"
Esther: .......
Nên trả lời câu hỏi này như thế nào nhỉ?
Cô chỉ có thể giữ im lặng.