Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 81: Khởi Đầu Năm Học Mới



Editor: Moonliz

Do quá mải mê buôn chuyện với nhóm bạn, Esther gần như không chú ý đến lễ Phân Loại năm nay. Khi cô nhận ra thì buổi lễ đã kết thúc.

Hiệu trưởng Dumbledore, với cặp kính nửa vầng trăng quen thuộc, bước lên bục và thông báo rằng năm nay Bộ Pháp Thuật đã cử một số Giám ngục đến Hogwarts để thực thi nhiệm vụ. Những Giám ngục này sẽ canh giữ ở các cổng ra vào của trường. Cụ nhắc nhở các học sinh không được tự ý rời khỏi trường khi có sự hiện diện của Giám ngục.

Sau khi nói xong vấn đề nghiêm túc này, Dumbledore chuyển chủ đề và giới thiệu giáo sư mới của môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám năm nay.

Giáo sư Lupin đứng dậy cúi chào học sinh. Nhưng với bộ trang phục cũ kỹ, vá chỗ này, rách chỗ kia, giáo sư không nhận được nhiều tràng pháo tay.

Ngoại trừ nhóm của Harry nhiệt tình vỗ tay, các học sinh còn lại chỉ vỗ tay thưa thớt, thể hiện rõ thái độ hời hợt.

Rốt cuộc, trước đây những giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đều không thể dạy dỗ đàng hoàng, vì vậy chẳng ai còn đặt kỳ vọng vào giáo sư mới.

Ngược lại Esther vỗ tay rất nhiệt tình. Ở bàn Hufflepuff, không ai chân thành bằng cô. Điều này thu hút sự chú ý của giáo sư Lupin, và cô nhận được một nụ cười thiện chí từ thầy.

Esther cảm thấy vui vẻ, cô nghĩ rằng cô đã để lại ấn tượng tốt với giáo sư Lupin. Nếu vậy, khi học môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, hẳn giáo sư sẽ không gây khó dễ cho cô, ít nhất là không thường xuyên đặt những câu hỏi hóc búa như giáo sư Snape.

Nhưng trái ngược với sự điềm tĩnh của giáo sư Lupin, trông giáo sư Snape vô cùng u ám. Gương mặt vốn lạnh lùng nay gần như méo mó vì giận dữ, ánh mắt nhìn giáo sư Lupin chứa đầy căm hờn và cả sự ghê tởm không thể che giấu được.

Esther biết đó là mối thù sâu đậm giữa giáo sư Snape và nhóm Đạo tặc ngày xưa.

Cô không phải là nhân chứng hay người trong cuộc, chỉ là một người nghe lại câu chuyện, nên không bình luận gì về ân oán giữa họ. Đúng sai ra sao, chỉ họ mới rõ.

Tuy nhiên, một suy nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu cô: Nếu giáo sư Snape biết rằng giáo sư Lupin có ấn tượng tốt về mình, liệu thầy ấy có chuyển sự thù hận sang mình và làm khó dễ hơn trong giờ học không?

Với tính cách của giáo sư Snape, khả năng đó là rất cao.

Rõ rồi, Esther đã linh cảm rằng năm nay, môn Độc dược chắc chắn sẽ là nỗi ám ảnh lớn nhất của cô.

Năm ngoái, môn Độc dược đã rất đáng sợ, nhưng so với sự tra tấn từ lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của Gilderoy Lockhart, thì nó vẫn còn dễ chịu hơn nhiều.

Ngoài sự xuất hiện của giáo sư Lupin, một môn học khác cũng có sự thay đổi giáo sư. Giáo sư cũ của môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, giáo sư Kettleburn, đã nghỉ hưu. Người đảm nhiệm vị trí này không ai khác chính là bác Hagrid.

Ngay khi thông báo được đưa ra, bàn của nhà Gryffindor, nơi có mối quan hệ tốt với bác Hagrid, nhanh chóng bùng nổ trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt.

"Tớ biết ngay mà! Chẳng trách năm nay sách giáo khoa môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí lại kinh khủng đến thế, hóa ra là do bác Hagrid chọn. Giờ thì tớ không còn ngạc nhiên nữa rồi, mà chỉ hơi lo cho an toàn của mình trong giờ học thôi."

Cassie vừa đi vừa phàn nàn.

Suy nghĩ này không chỉ của riêng cô ấy. Rất nhiều học sinh đều thấy bác Hagrid có vẻ hơi thiếu đáng tin. Nhưng những điều này chẳng liên quan lắm đến Esther và bạn bè lắm, vì lớp học tự chọn chỉ bắt đầu từ năm ba.

Sau khi giới thiệu xong hai giáo viên mới, bữa tối cuối cùng cũng bắt đầu.

Đám học sinh đói meo nhanh chóng thưởng thức bữa tối thịnh soạn. Tiếng cười nói rộn rã vang lên tại từng dãy bàn, dần xua tan nỗi kinh hoàng của những sự kiện trên đường đến trường.

Ăn tối xong, các học sinh đi theo các huynh trưởng trở về phòng sinh hoạt chung của nhà mình để nghỉ ngơi. Một năm học mới đã bắt đầu.

Có lẽ vì sự cố trong lễ khai giảng năm ngoái, năm nay không một ai dám ngủ nướng trong ngày đầu tiên. Đặc biệt là Esther, cô dậy sớm để rửa mặt, chuẩn bị, rồi chờ các bạn cùng phòng để đi ăn sáng tại Đại Sảnh Đường.

Tuy nhiên, có thể do hôm qua sử dụng đến Thần Hộ mệnh hai lần, nên sáng nay Esther cảm thấy cơ thể yếu đi trông thấy.

Việc lạm dụng phép thuật thường khiến phù thủy suy kiệt ma lực, dẫn đến cảm giác khó chịu về mặt thể chất.

Nhưng Esther không nghĩ mình đã lạm dụng phép thuật, chỉ cho rằng do bản thân còn nhỏ tuổi, việc kiểm soát ma lực chưa đủ tốt. Việc cố gắng sử dụng một loại bùa chú cao cấp như vậy chắc chắn sẽ để lại hậu quả.

Cô mệt mỏi đến Đại Sảnh Đường cùng nhóm bạn. Trên đường đi, thấy cô có vẻ không ổn, nhóm bạn hỏi han đầy lo lắng.

Esther cười trừ, nói: "Chỉ là tối qua không ngủ được thôi. Bọn Giám Ngục đáng sợ quá."

Nghe vậy, nhóm bạn cùng phòng nhanh chóng tỏ vẻ đồng cảm, vì họ đã biết rằng Esther có mặt khi Harry bị Giám Ngục tấn công hôm qua.

Theo lời kể lan truyền từ nhà Gryffindor, Esther đã dũng cảm sử dụng Thần Hộ mệnh để đuổi Giám Ngục cùng giáo sư mới môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Nhưng nghĩ lại, việc một học sinh năm hai cảm thấy sợ hãi sau sự việc là điều hoàn toàn dễ hiểu.

Thật ra, không chỉ Esther, rất nhiều người cũng mất ngủ vì bị ảnh hưởng bởi chuyện hôm qua.

Sự mất tập trung đã khiến Esther vô tình đâm sầm vào ai đó khi bước vào Đại Sảnh Đường.

Người đó không ai khác chính là Draco Malfoy.

Khi đó, Draco đang say sưa kể với nhóm bạn Slytherin về cảnh Harry bị Giám Ngục tấn công, bộ dạng rất đắc ý, như thể hắn tận mắt chứng kiến Harry gục ngã trước mặt mình.

Draco kể chuyện quá tập trung, đến mức khi bất ngờ xoay người, hắn không nhận ra Esther đang đi ngang qua.

Esther đã kịp thấy Draco xoay người, nhưng vì cảm giác yếu ớt nên cô không thể phản ứng nhanh, thế là lại một lần nữa, cô bị đâm ngã xuống đất.

May mắn thay, lần này cô không cầm chiếc bánh nhỏ nào trong tay, nên đồng phục mới của Draco không bị ảnh hưởng.

Ban đầu Draco tỏ vẻ khó chịu khi bị va phải, nhưng khi nhìn thấy người đâm vào mình là ai, nét mặt hắn thay đổi.

Draco nhướng mày, cố ý hỏi: "Gì đây? Không lẽ em muốn mỗi năm khai giảng đều tìm cách 'va phải' tôi một lần à?"

Có lẽ vì vừa trêu chọc Harry, tâm trạng của Draco hôm nay khá tốt. Mặc dù giọng điệu vẫn mang vẻ mỉa mai, nhưng không còn gay gắt như mọi khi, thậm chí hắn còn nở một nụ cười, trông không hề tức giận.

Esther nghe vậy liền muốn giả vờ ngất xỉu, thực sự "va phải" hắn thêm một lần nữa cho biết mặt.

Rõ ràng là Draco xoay người bất ngờ khiến cô không thể tránh kịp, vậy mà giờ lỗi lại đổ lên cô!

Đáng tiếc, lần này cô không đi một mình. Các bạn cùng phòng đã nhanh chóng đỡ cô dậy, nên kế hoạch giả vờ ngất xem như tiêu tan.

Esther quá mệt mỏi nên cũng chẳng buồn tranh cãi với Draco. Cô chỉ lạnh lùng lườm hắn một cái, rồi im lặng bước qua.

Draco lại không chịu bỏ qua, hắn bước tới chắn trước mặt cô, hỏi: "Sao vậy? Không định nói lời xin lỗi à?"

Donna đã cảnh giác đứng cạnh Esther, sẵn sàng "nhắc nhở" Draco nhớ lại cảm giác bị đánh nếu hắn dám ra tay.

Vốn dĩ Esther đang bực mình, cô bỗng hét lên: "Xin lỗi gì chứ! Em còn chưa tính chuyện anh đâm vào em khiến em đau đâu!"

Có lẽ không ngờ cô lại hét lên với mình, Draco thoáng sững sờ. Hắn trợn mắt nhìn cô, hoàn toàn không thể phản ứng lại được trong chốc lát.

Esther lườm thêm lần nữa, hậm hực bỏ đi, nhanh chóng ngồi xuống bàn Hufflepuff để ăn sáng.