Không Muốn Yêu Đương, Chỉ Muốn Làm Loạn

Chương 97: Giám ngục trên sân Quidditch



Editor: Moonliz

Đôi lúc, Esther phải thừa nhận rằng Draco nói đúng. Khuôn mặt vô hại của cô thực sự khiến người khác dễ dàng sinh lòng yêu mến, bất kể nam hay nữ, mà thậm chí con gái còn thích gần gũi cô hơn.

Ví dụ như lúc này, Hermione che chở cô đứng phía sau mình, còn Angelina cũng nói với Wood: "Ôi, đội trưởng à, anh căng thẳng quá rồi đấy. Đừng nghiêm khắc với em ấy như thế, anh nhìn kìa, anh làm con bé sợ rồi."

Wood mím môi, cuối cùng không nói gì thêm.

Harry đang cầm chiếc kính của mình, như thể chuẩn bị đưa nó cho ai đó. Anh nghiêng đầu nhìn Esther và hỏi: "Em qua đây làm gì thế? Có chuyện gì sao?"

Esther bước ra từ phía sau Hermione và nói với họ: "Chuyện là thế này, anh Cedric bảo em đến nhắc các anh một chút. Hôm nay mưa lớn và trời khá lạnh, các anh có thể tự niệm bùa giữ ấm trước trận đấu. Dù tác dụng không lớn lắm, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì. Đội Hufflepuff bọn em đã làm vậy trước trận đấu rồi, nhưng anh Cedric phát hiện các anh không làm thế nên cảm thấy hơi không công bằng, vì vậy mới nhờ em qua đây nhắc một tiếng."

Các thành viên Gryffindor lập tức tròn mắt ngạc nhiên.

"Đấy, tớ đã nói hôm nay Hufflepuff mạnh thật đấy! Đặc biệt là cô gái tóc tím kia, đội trưởng của chúng ta đã mấy lần không chặn nổi cú ném của cô ấy."

Katie cảm thán.

"Tin tớ đi, dù không dùng bùa giữ ấm thì em ấy vẫn sẽ mạnh như vậy thôi."

Hai anh em sinh đôi nhà Weasley bước lên, mỗi người ôm một bên vai của Wood.

"Vì trông em ấy lúc nào cũng có vẻ muốn ném thẳng bóng vào người đội trưởng thân yêu của chúng ta ấy mà."

Esther thò đầu ra và cười nói: "Vậy theo cách nói của các anh, đội trưởng của các anh không phải đang giữ khung thành, mà là đang né tránh trái bóng bay tới à?"

"Hoàn toàn chính xác! Hufflepuff được cộng 10 điểm!"

Một trong hai anh em nhà Weasley búng tay cái tách.

Người còn lại tiếp lời: "Nhìn vào kết quả thì có vẻ khả năng né tránh của đội trưởng chúng ta không linh hoạt lắm, bị ném không nhẹ đâu."

Mọi người trong phòng đều bật cười trước câu đùa của hai anh em nhà Weasley, ngoại trừ Wood.

Cười không nổi, thật sự cười không nổi.

"À, còn một bùa chú nữa khá phù hợp với thời tiết hôm nay. Không biết các anh có biết không?" Sau khi cười xong, Esther lại nói thêm.

Hermione lập tức trả lời: "Là bùa chống thấm nước à? Chị biết cái đó, trước khi em đến chị cũng định dùng nó lên kính của Harry đây!"

Cô nói xong liền chìa tay ra với Harry, ra hiệu anh đưa kính cho mình.

Harry vội vàng đưa chiếc kính trong tay cho Hermione. Hermione rút đũa phép ra, chỉ vào chiếc kính và niệm bùa chống thấm nước.

"Xong rồi, như vậy thì không sợ mưa làm ướt kính nữa. Cậu có thể nhìn rõ phương hướng và đảm bảo tìm thấy trái Snitch vàng trong cơn mưa lớn này."

"Wow, thật tuyệt! Đúng là Hermione! Biết nhiều bùa chú quá!"

Esther nhanh chóng vỗ tay tán thưởng Hermione trước cả những người khác.

Quả nhiên, cô đã đoán đúng. Chắc chắn Hermione sẽ biết mấy bùa chú này.

"Ôi, em đừng khen chị. Về khoản bùa chú, có thể em không phải học sinh biết nhiều phép thuật nhất ở Hogwarts, nhưng hồi năm hai, chắc chắn chẳng ai biết nhiều bùa chú như em đâu."

Esther chỉ cười nói: "Chuyện đó không giống nhau mà."

Dù sao thì cô cũng có ký ức của kiếp trước, điều này chẳng khác nào gian lận cả. Nếu chỉ xét về tài năng thiên bẩm, cô và Hermione chắc cũng tương đương nhau, nhưng chắc chắn cô không thể siêng năng và chăm chỉ như Hermione.

"Khác ở điểm nào chứ? Có thể vì cha mẹ em đều là phù thủy nên em tiếp xúc với phép thuật sớm hơn chị thôi. Nhưng trong trường này, không ít phù thủy cũng lớn lên trong thế giới phép thuật mà có ai giỏi bằng em đâu? Em khiêm tốn quá đấy."

Hermione không đồng tình nói.

Thời gian nghỉ giữa trận không dài, họ chỉ kịp nói vài câu thì trận đấu lại sắp bắt đầu.

Trước khi rời đi, Esther vẫy tay với Harry: "Anh nhớ phải cẩn thận đấy, Harry. Thời tiết hôm nay không tốt đâu."

Cô nhớ rằng trong nguyên tác, dường như Harry đã rơi từ trên cao xuống trong trận đấu này. Nhưng vì lý do gì nhỉ?

Cô hơi không nhớ rõ nữa.

Dù sao thì cô cũng đã sống ở thế giới này được 12 năm, đôi lúc ký ức kiếp trước của cô trở nên khá xa xôi. Cô có thể nhớ rõ hướng đi chính của cốt truyện, kết cục của từng người và thậm chí một số chi tiết nhỏ. Nhưng cô vẫn quên mất một số chi tiết, nhiều lúc phải suy nghĩ thật kỹ mới nhớ ra.

Vừa cùng Hermione che ô trở lại khán đài, khi Ernie hỏi cô vừa đi đâu, Esther mới sực nhớ ra vì sao Harry lại bị ngã xuống trong trận đấu này.

Sắc mặt cô lập tức trở nên trắng bệch, vừa định nói gì đó thì một tiếng sấm rền vang dữ dội trên bầu trời, khiến nhiều học sinh phải bịt chặt tai.

Esther chưa kịp bịt tai, tiếng sấm làm đầu óc cô như trống rỗng.

Sau khi che tai mình xong, Ernie quay đầu nhìn thấy Esther đứng đờ đẫn liền vội vàng tiến đến nắm tay cô: "Ess, em sao vậy? Bị sấm dọa sợ à? Nếu em sợ quá thì để anh đưa em về, chúng ta không xem trận đấu này nữa nữa."

Esther lắc đầu, giọng cô hơi run run khi nói với Ernie: "Giám ngục..."

"Cái gì cơ?"

Lúc này, trên không trung, Cedric và Harry đồng thời phát hiện ra trái Snitch vàng và đang liều mạng đuổi theo nó. Giọng nói của cô bị tiếng reo hò cổ vũ ầm vang lấn át, Ernie không thể nghe rõ trong giây phút đó.

"Giám ngục!"

Cô hét lớn: "Bọn Giám ngục sắp tới rồi!"

Dường như để xác minh lời cô nói, hàng trăm Giám ngục đột ngột ùa vào sân đấu. Chúng lơ lửng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào các học sinh đang thi đấu.

Khung cảnh lập tức rơi vào tình trạng hỗn loạn. Những học sinh đã chứng kiến sự đáng sợ của giám ngục trên tàu hỏa ngày khai giảng bắt đầu la hét, trong khi bọn Giám ngục bắt đầu tấn công các học sinh còn ở trên sân.

Người đầu tiên trở thành mục tiêu chính là Harry.

Giám ngục thích hút cạn ký ức vui vẻ của con người, khiến họ liên tục nhớ lại những khoảnh khắc đáng sợ và tuyệt vọng nhất. Người nào từng trải qua càng nhiều nỗi đau và tuyệt vọng thì càng dễ bị chúng nhắm đến. Dường như Harry luôn là đối tượng được bọn Giám ngục "ưu ái" nhất.

Trên khán đài, các giáo sư đã đứng bật dậy. Ngay khoảnh khắc Harry mất kiểm soát và rơi từ trên cao xuống, hiệu trưởng Dumbledore đã lao ra, vung đũa phép về phía Harry đang rơi xuống. Tốc độ rơi của Harry nhanh chóng chậm lại một cách rõ rệt.

Ngay sau đó, một luồng ánh sáng bạc mạnh mẽ phát ra từ đầu đũa phép của cụ. Dường như bọn Giám ngục rất sợ thứ ánh sáng này, chúng lập tức lùi lại.

Đó là Thần Hộ Mệnh.

Cụ Dumbledore có phép thuật vô cùng thâm hậu, một mình cụ thi triển Thần Hộ Mệnh cũng có thể chống lại hàng chục Giám ngục mà không gặp vấn đề gì.

Bọn Giám ngục bắt đầu phân tán, nhưng một số con vẫn không rời đi mà tiếp tục tiến về phía khán đài, nơi có các học sinh đang ngồi.

Esther nghe thấy tiếng hét chói tai đầy hoảng loạn vang lên từ khán đài nhà Gryffindor gần đó.

Ginny, người cũng từng bị giám ngục tấn công trên tàu hỏa giống Harry, dường như lại thu hút sự chú ý của chúng. Một con Giám ngục đã tiến sát về phía cô ấy, trong khi Ginny chỉ có thể hét lớn và lùi lại trong sợ hãi.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Esther lập tức niệm bùa chú Thần Hộ Mệnh.

Bùa chú của cô còn rất non nớt, hoàn toàn không thể so sánh với hiệu trưởng Dumbledore, nhưng vẫn đủ để ngăn cản con Giám ngục đó tiến gần hơn.

Trong lúc sân đấu chìm trong hỗn loạn, bọn giám ngục cuối cùng cũng bị đuổi đi. Harry thì nằm bất động trên mặt đất, mắt nhắm chặt, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Sắc mặt cụ Dumbledore vô cùng nghiêm trọng. Cụ vung đũa phép, triệu hồi một chiếc cáng và đặt Harry lên đó, sau đó đích thân đưa anh trở về trường.

"Anh ấy chết rồi sao? Harry chết rồi ư?"

Một học sinh nhát gan hét lên trong sợ hãi, giọng nói đầy run rẩy và hoảng loạn.

Esther cũng không thể ngăn nỗi sợ hãi đang dâng trào trong lòng.

Mỗi lần lại gần bọn giám ngục, cô đều không thể kiểm soát được cảm giác sợ hãi và khó chịu đó.