Tiêu cục nhận được nhiệm vụ hộ tống một tiểu thư con quan trở về kinh thành. Người được giao trọng trách ấy là ta.
Từ bé đã sống như nam nhân, ăn mặc như nam nhân, nói năng như nam nhân, chẳng trách ta luôn bị thu hút bởi những cô nương yểu điệu, dịu dàng như gió xuân.
Trên đường hộ tống, ta không ngừng tìm cách bắt chuyện với nàng, vị tiểu thư với ánh mắt lạnh lùng và vẻ ngoài thanh thoát đến lạ. Nàng chẳng mấy để tâm đến ta, cho đến tận lúc sắp chia tay nơi kinh thành, nàng mới quay lại hỏi tên ta.
Ba tháng sau, ta nhận được hôn thư từ hoàng cung.
Nam Cung Tư Uyển
Và rồi… ai đó hãy nói cho ta biết.
Cô nương e lệ hôm ấy, sao lại chính là Thái tử đương triều!?
1.
Trước lúc lên đường, phụ thân nghiêm nghị căn dặn ta phải dẹp bớt cái thói trêu hoa ghẹo nguyệt, vì lần này hộ tống không phải người thường mà là một vị tiểu thư có thân phận cao quý, một sơ suất nhỏ cũng đủ rước họa vào thân.
Ta thản nhiên vỗ vai ông, cười cợt:
“Phụ thân à, con là nữ nhi mà.”
Ông sững lại, lẩm bẩm như tự nói với chính mình:
“Chậc… suýt nữa thì quên.”
Một tháng trước, tiêu cục Hanh Thông nhận được đơn hàng hộ tống đặc biệt từ một gia đình quyền thế. Ta vốn chẳng hứng thú, nhưng số bạc họ đưa ra thật sự quá hậu hĩnh, đến mức ta không nỡ từ chối.
Là người có võ công cao nhất trong tiêu cục, đương nhiên ta được giao nhiệm vụ dẫn đầu.
Chiều hôm ấy, khi đến đón tiểu thư, hoàng hôn nhuộm cả bầu trời đỏ rực, một khung cảnh vừa lãng mạn, vừa khiến lòng người ngẩn ngơ.
Nàng mặc váy trắng như trăng, đầu đội mũ có khăn che, thân hình nhẹ nhàng tựa liễu rủ, bước đi thanh thoát như không chạm đất.
Một mỹ nhân khuynh thành!
Ta ngồi trên lưng ngựa, bất giác “chậc” một tiếng đầy cảm thán.
Tiểu sư đệ bên cạnh liền nhỏ giọng nhắc nhở:
“Thiếu chủ, đương gia dặn phải tiết chế đó ạ.”
Ta còn chưa kịp đáp, hắn đã nói tiếp với vẻ mặt nghi hoặc:
“Mà tiểu thư ấy trông cũng… bình thường thôi mà?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta quay sang lườm hắn:
“Nàng còn đội mũ kín mít, ngươi thấy được gì chứ?”
Hắn gãi đầu, xấu hổ đáp nhỏ:
“Thì… nàng ta không có ngực.”
Bốp! Một cú đ.ấ.m thẳng tay khiến hắn rớt khỏi ngựa.
“Nông cạn!”
Ta lớn lên như một nam nhi, thế nên niềm yêu thích dành cho các cô nương xinh đẹp là điều hiển nhiên.
Sau khi tiểu thư lên xe, ta phóng ngựa dẫn đầu, huýt sáo ra hiệu xuất phát.
“Kiểm tra nhân lực! Chuẩn bị lên đường!”
Trước khi đi, ta còn quay đầu cười tinh nghịch, gọi lớn:
“Tiểu thư hãy ngồi vững nhé, đường phía trước không dễ đi đâu!”
Mùa xuân đã sang, hoa dại nở đầy hai bên lối, từng cánh hoa rung rinh dưới ánh hoàng hôn rực rỡ như dát vàng, khiến lòng người ngây ngất.
Ta ngoái lại, thấy cỗ xe vẫn đóng kín mít, không khỏi chậm ngựa lại, tiến sát bên xe, gõ nhẹ lên cửa sổ.
“Tiểu thư, cảnh sắc ngoài này đẹp lắm, nàng mở cửa ngắm một chút nhé?”
Không có tiếng đáp.
Ta cũng không nản, tiện tay hái vài đóa hoa dại, nhét khẽ vào khe cửa.
“Ta biết nàng ngại gặp người lạ. Đây là vài bông hoa ta hái cho nàng, nếu không chê thì giữ lại mà ngắm.”
Nói rồi, ta thong dong thúc ngựa lên trước.
Một lát sau, ngoảnh lại nhìn, mấy bông hoa dại đã không cánh mà bay.
Ta khẽ cong môi cười:
Chậc, dù sao cũng là nữ nhi… vẫn dễ dỗ ngọt.