Không Ngờ Cô Nương Ấy Lại Là Thái Tử Điện Hạ?

Chương 10



10.

Ngày Tần Miên rời kinh, hắn dậy rất sớm.

Ta đứng trong phòng, nhìn hắn lặng lẽ đứng trước cửa hồi lâu… nhưng cuối cùng vẫn không gõ cửa.

 



 

Khi hắn đã yên vị trong xe ngựa, ta lớn tiếng gọi:

 

“Thái tử điện hạ ngồi cho vững nhé, sắp xuất phát rồi!”

 

Tần Miên kéo mạnh rèm xe lên, vẻ mặt kinh ngạc:

“Hạ Anh? Sao nàng lại ở đây?”

 

Ta mặc bộ y phục gọn gàng, đầu đội mũ rộng vành, quay lại đáp:

 

“Ta là thiếu chủ của Hanh Thông tiêu cục, hộ tống ngài đến thành Sầm An chẳng phải việc gì to tát.”

 

Tần Miên chăm chú nhìn ta.

 

Bị ánh mắt ấy nhìn lâu, mặt ta nóng bừng lên, bèn nói thêm:

 

“Nhưng mà… phải trả tiền đó.”

 

Tần Miên bật cười:

“Được.”

 

Chuyến đi đến thành Sầm An lần này, chúng ta có thể xem là tương đối may mắn.

 

Lũ lụt đã bắt đầu rút dần.

Nam Cung Tư Uyển

 

Nhưng trong thành vẫn còn vô số dân chạy nạn, cảnh tượng tiêu điều.

Ngay khi xe ngựa vào thành, rất nhiều người đã lũ lượt đi theo sau.

 

Có những đứa trẻ gầy trơ xương chạy bên xe:

“Xin các vị quý nhân cho chúng con chút đồ ăn… xin các vị…”

 

Nhìn những gương mặt khắc khổ ấy, lòng ta chợt trào lên một nỗi thương xót.

 

Ta nhớ đến những ngày từng theo phụ thân trốn chạy, hình ảnh cũng chật vật không kém gì.

 

Chậc… chắc lúc đó, ta cũng chẳng khá hơn là bao.

 

Bàn tay ta tự nhiên đưa lên sờ túi lương thực buộc ở thắt lưng, định lấy ra…

thì bất ngờ bị Tần Miên ngăn lại.

 

“Hạ Anh, bây giờ không thể đưa.”

 

Ta sững người nhìn hắn, rồi sau vài giây mới bừng tỉnh:

“Là ta sơ suất.”

 

Giờ mà phát lương thực, dân chúng sẽ vây kín xe ngựa, e là không thể đi nổi.

 

Khi xe dừng trước thủ phủ, theo bản năng nghề nghiệp, ta lập tức nhảy xuống trước, sau đó còn đưa tay vào trong xe đỡ người.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta cũng bất ngờ với phản xạ của mình.

 

Định rụt tay lại thì một bàn tay ấm áp bất ngờ nắm lấy.

 

Tần Miên nắm tay ta bước ra, khẽ cười:

“Đa tạ Thái tử phi.”

 

Thiên tai ở Sầm An nghiêm trọng hơn ta tưởng.

Chúng ta ở lại đây hai tháng.

 

Mỗi ngày Tần Miên đều đi sớm về muộn, ánh nến trong phòng hắn cháy suốt đêm không tắt.

 

Hắn thực sự đang làm việc vì dân.

 

Ta thì giúp không được bao nhiêu, chỉ có thể làm vài chuyện nhỏ.

ví dụ như pha cho hắn chén trà nóng, hoặc đặt một bông hoa nhỏ lên bàn để hắn thư giãn.

 

Ngày tháng bình lặng cứ thế trôi qua.

 

Dù đang ở tận nơi xa xôi như Sầm An, Tần Miên vẫn có thể xử lý chính sự, vì hiện giờ phe Thanh Lưu đã hoàn toàn đứng về phía hắn.

 

Còn Nhị Hoàng tử vì nóng vội lập công, lại liên tiếp mắc sai lầm.

Hoàng thượng giận dữ, ban chỉ cấm túc hắn, để hắn suy nghĩ lại hành vi.

 

Khi nghe được tin ấy, trong lòng ta không khỏi vui mừng.

 

Cảm thấy… mình thật sự đã giúp được Tần Miên một chút.

 

Hai tháng sau, tình hình thiên tai đã ổn định, chúng ta bắt đầu lên đường hồi cung.

 

Lần này, đến phiên Thái tử điện hạ cầm cương đánh xe cho ta.

 

Ta vén rèm lên, trêu:

“Có phải ngài không muốn trả tiền nên mới lái xe thay ta không?”

 

Tần Miên hơi ngẩn người, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng:

“Nàng nói sao thì là vậy.”

 

Xe đi qua một con đường nhỏ, hai bên mọc đầy hoa dại.

 

Tần Miên cúi người hái một bông, cẩn thận cài lên tóc ta.

 

Ta nhìn hành động lúng túng đó, cố ý trêu hắn:

 

“Ngài làm vậy… là có ý gì?”

 

Tần Miên nhìn ta nghiêm túc:

“Cài vào… nhìn đẹp.”

 

Ta bật cười:

“Không cài hoa thì ta cũng đẹp mà.”

 

Ta thật sự không quen với việc cài hoa trên đầu, định đưa tay gỡ xuống thì chợt nghe Tần Miên nhẹ giọng nói:

 

“Là một cô nương… thì cài hoa mới đẹp.”