4.
Ta nằm im trên phiến đá, nhắm mắt lim dim, không còn nói gì thêm.
Gió đêm thổi mát rượi, lòng cũng dịu lại.
Lúc mở mắt ra, ánh trăng đã lên cao, treo lơ lửng giữa trời.
Ta mặc lại y phục, định trở về hang thì bất ngờ thấy Tần Miên đang đứng cách đó không xa, quay lưng về phía ta.
“Tần tiểu thư? Cô vẫn chưa đi sao?”
Nàng quay đầu lại, liếc ta một cái đầy lãnh đạm:
“Đi thôi.”
Ta hơi ngẩn người nàng đang… đợi ta à?
Còn chưa kịp mở miệng, nàng đã bước lên trước, dáng đi vẫn lạnh nhạt nhưng không vội vã.
Ta bật cười khẽ.
Vị tiểu thư này, tuy có hơi dữ một chút… nhưng thực ra là người tốt!
……
Trở về sơn động, cơn buồn ngủ ập đến không cưỡng lại được.
Ta nhóm lửa, dựng mấy tấm chắn chắn gió ở cửa hang, quay lại thì thấy Tần Miên đã nằm nghiêng, tựa như đã ngủ say.
Ta lắc đầu tặc lưỡi, cẩn thận lấy tấm áo choàng sạch cuối cùng, nhẹ nhàng đắp lên người nàng.
Ban đêm gió lớn, tiểu thư mảnh mai như vậy, nhỡ cảm lạnh thì phiền.
Ta dựa lưng vào vách đá, vẫn mặc nguyên quần áo, khép mắt lại.
……
Sáng sớm, một tiếng sột soạt khe khẽ khiến ta bật dậy theo bản năng.
Chiếc áo choàng được đắp trên người ta rơi xuống đất.
Khoan đã đây là chiếc áo ta đã đắp cho Tần tiểu thư mà?!
Ta sửng sốt quay đầu nàng đâu rồi?!
Nam Cung Tư Uyển
Không kịp nghĩ nhiều, ta lập tức lao ra cửa hang, hất tung tấm chắn.
Trước mắt là một nhóm người, có đến mấy chục người đứng sẵn, đồng loạt quay đầu nhìn ta.
Tiểu sư đệ vẫy tay:
“Thiếu chủ! Tìm thấy ngài rồi!”
Ta xoa mũi, cúi người bước ra khỏi hang:
“Các ngươi đến bao lâu rồi?”
Tiểu sư đệ cười:
“Cũng được một lúc rồi, thấy thiếu chủ ngủ say nên không dám gọi.”
Ta lườm hắn.
Ta vốn ngủ rất nông, thế mà lại không hề phát hiện Tần Miên rời đi lúc nào.
Nhìn quanh, ta nhíu mày:
“Tần tiểu thư đâu?”
Tiểu sư đệ nghiêng đầu nhìn ra sau ta, nhướng cằm:
“Kìa, cô ấy đang ở phía đó.”
Ta ngoái đầu nhìn lại.
Tần Miên đang cầm một ống trúc đựng nước, bước về phía ta. Khi đi ngang, nàng đưa tay trao cho ta.
“Tỉnh rồi à?”
Ta đón lấy: “Ừ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng nói tiếp:
“Uống nước đi, lát nữa phải khởi hành ngay. Không được chậm trễ nữa.”
Rồi nàng bước thẳng qua.
Tiểu sư đệ nhìn ta, ánh mắt đầy ngờ vực:
“Thiếu chủ… ta thấy hai người có gì đó là lạ.”
Ta nhấp một ngụm nước: “Lạ gì?”
Tiểu sư đệ gãi đầu:
“Không rõ nữa… chỉ là cảm giác thôi.”
Ta vỗ vai hắn:
“Cảm giác cái gì, mau chuẩn bị lên đường!”
“Hả? À… Vâng!”
Lần này để tránh rắc rối, ta quyết định bỏ qua lộ trình ban đầu, chuyển sang một đường vòng an toàn hơn.
Dù hơi mất thời gian, nhưng ít ra không nguy hiểm.
Sau năm ngày, cuối cùng chúng ta cũng hộ tống Tần tiểu thư về đến Kinh Thành.
Từ xa đã thấy một đoàn người đứng chờ sẵn ngay ngoài cổng. Mấy người đứng đầu trông cực kỳ nghiêm nghị, tùy tùng ai nấy đều vạm vỡ, ánh mắt cảnh giác bốn phía.
Trước đây, theo quy định của tiêu cục, ta không được hỏi quá sâu về thân thế của khách.
Nhưng nhìn cảnh này thì nàng tuyệt đối không phải tiểu thư nhà quan lại tầm thường.
Chúng ta không tiến vào thành, mà dừng lại ngay bên ngoài cổng.
Ta nhảy xuống, đến bên xe ngựa, đưa tay vào trong:
“Miên Miên, đến nơi rồi.”
Tần Miên: “…”
Suốt chặng đường, ta thường gọi nàng như thế. Dù sao nàng cũng biết ta là nữ rồi, đùa chút chắc không sao.
Chỉ là nàng chẳng bao giờ để ý đến ta.
Tần Miên vén rèm xe, không hề vịn vào tay ta, chỉ cúi người tự nhảy xuống.
Ta cũng không ngại, rút tay về.
Ta chỉ tay ra trước:
“Kìa, người nhà cô đến đón rồi.”
Tần Miên liếc nhìn, nét mặt không cảm xúc:
“Tạm biệt.”
Nói rồi nàng xoay người bước đi.
Ta vội vàng ngắt một bông hoa cúc dại ven đường, chạy theo nàng.
Nàng quay đầu lại, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
Ta nhanh tay cài bông hoa vào tóc nàng, cười rạng rỡ:
“A, đẹp hẳn! Là con gái thì phải cài hoa mới đúng!”
“Thôi được rồi, mau đi đi. Hẹn gặp lại nhé?”
Tần Miên đứng yên một lát, chăm chú nhìn ta, rồi quay đi.
Vừa bước được vài bước, nàng đột nhiên dừng lại.
Giọng nàng vang lên:
“Ngươi tên là gì?”
Ta sững người trong chốc lát, rồi lớn tiếng đáp:
“Hạ Anh!”