Anh ta hằn học:
“Có ngày tao sẽ dỡ hết mấy thứ này xuống, rồi xử mày một trận ra trò.”
Tôi đáp:
“Được thôi, tôi chờ. Nhớ khi đó đừng để cánh tay còn lại của anh cũng không nhấc nổi đấy.”
Mẹ chồng thấy không yên tâm để anh ta ở lại, liền thu dọn đồ đạc, đưa anh ta về nhà bà dưỡng thương.
Trước khi khép cửa, bà mới ngờ ngợ hỏi:
“Cô vừa nói cái gì? Chị họ thanh mai là sao? Hạo Hạo với Tô Tô là ruột thịt, sao có thể có vấn đề gì?”
Tôi chẳng buồn trả lời, đi thẳng lại và đóng sầm cửa ngay trước mặt bà.
Mấy ngày sau, Trương Hạo liên tục nhắn tin bảo tôi đồng ý ly hôn.
Tôi vẫn chỉ nhắn lại một câu:
“Anh ra đi tay trắng, tôi sẽ ký đơn.”
Vài hôm sau, anh ta đổi giọng, nói sẽ nhường tôi 60% tài sản. Tôi vẫn làm ngơ.
Tôi đủ bình tĩnh vì tôi biết — đứa bé bị đánh vẫn đang nằm ICU, viện phí tốn kém khủng khiếp.
Điều này khiến Từ Tô liên tục gây áp lực cho Trương Hạo, đòi tiền, và phải là… tiền mặt.
Vài ngày sau, cuối cùng anh ta liên lạc lại, nói nhà và xe không cần, chỉ muốn vàng, cổ phiếu và tiền tiết kiệm trong nhà.
Tôi nghĩ, tất cả cộng lại cũng chỉ hơn bảy mươi vạn, làm người cũng không cần tuyệt tình quá, nên tôi đồng ý.
Nhưng tôi kèm một điều kiện — tối nay về nhà ăn với nhau bữa cơm cuối, tiện thể tôi sẽ ký luôn đơn ly hôn.
Buổi tối, tôi làm một bàn đầy ắp món anh ta thích, còn khui một chai rượu ngon.
Tôi thay váy lụa hai dây, trang điểm kỹ lưỡng.
Vừa bước vào, Trương Hạo khựng lại:
“Cần phải long trọng thế này à?”
Tôi mỉm cười:
“Dù sao cũng là vợ chồng một thời gian, bữa cuối thì phải ăn cho vui chứ. Thật ra, nếu không phải chuyện dăm bữa nửa tháng vừa rồi, trước đây quan hệ chúng ta cũng đâu tệ đến vậy.”
Anh ta im lặng, chỉ gật đầu.
Tôi đưa cho anh ta ly rượu đã rót sẵn, anh ta bảo lái xe tới, uống không tiện.
Tôi nói:
“Không sao, gọi tài xế hộ. Hôm đó tôi dùng ly đ.â.m khiến anh chảy máu, là tôi sai. Tôi cạn ly này coi như xin lỗi.”
Anh ta cầm ly, ngắm hồi lâu, rồi cũng uống cạn.
Tôi lại rót thêm, vừa gắp đồ ăn, vừa nhắc chuyện ngày xưa.
Chén rượu này nối chén rượu khác, cả hai dần ngà ngà.
Lúc anh ta không để ý, tôi chụp mấy tấm ảnh thân mật, rồi gửi thẳng cho Từ Tô.
Không lâu sau, điện thoại Trương Hạo reo.
Anh ta vừa nói vài câu đã vội vàng giải thích, xin lỗi, rồi cúp máy, quay sang chất vấn tôi:
“Cô làm cái gì thế?”
Tôi bật cười:
“Sao? Tôi vẫn là vợ hợp pháp của anh thì không được chụp vài tấm ảnh thân mật à? Dù sao tôi mới là chính thất, còn cô ta chỉ là kẻ thứ ba. Tôi thích chọc tức cô ta thì sao? Tôi vui là được.”
Anh ta vốn đã có men rượu, nay lại bị kích động càng dễ nổi nóng.
Tôi nhanh chóng trấn an:
“Đừng giận, đùa thôi mà. Anh tới đây chẳng phải để ly hôn sao? Tôi ký luôn cho anh.”
Nói rồi, tôi rút bút, ký xoẹt vào tờ đơn đã chuẩn bị sẵn.
Anh ta giật lấy, định đi ngay.
Tôi đưa chìa khóa xe vào tay:
“Đi nhanh đi, kẻo chị họ sốt ruột quá lại kéo nhau vào quán bar tìm trai trẻ giải khuây đấy.”
Anh ta nghe xong, giày còn chưa kịp xỏ, đã lao ra khỏi nhà.
Nửa tiếng sau, tôi nhận được điện thoại từ cảnh sát:
Uống rượu lái xe, đ.â.m đầu xe vào hàng rào ven đường, đầu xe biến dạng nghiêm trọng.
Khi tôi tới bệnh viện, bác sĩ yêu cầu ký giấy phẫu thuật.
Tôi hỏi:
“Cơ hội cứu sống cao không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bác sĩ nói:
“Cứu được. Nhưng chắc chắn liệt tứ chi. Thậm chí khả năng vừa liệt vừa sống thực vật cũng rất cao.”
Tôi suy nghĩ chốc lát, rồi nghiêm giọng nói:
“Chồng tôi vốn rất coi trọng ngoại hình. Anh ấy chắc chắn không muốn nhìn thấy mình liệt tứ chi hay trở thành người thực vật. Thà ra đi nguyên vẹn còn hơn sống mơ hồ cả đời. Bỏ điều trị đi.”
Bác sĩ sững lại, xác nhận với tôi nhiều lần.
Vừa ký xong giấy đồng ý bỏ điều trị, mẹ Trương Hạo và Từ Tô cũng tới.
Mẹ anh ta chỉ nhìn con trai một cái, hét lên thảm thiết rồi ngất xỉu.
Biết tôi đã từ bỏ điều trị, Từ Tô lập tức tìm bác sĩ phản đối, yêu cầu tiếp tục cứu chữa.
Bác sĩ nhìn cô ta, hỏi:
“Cô là gì của bệnh nhân?”
Từ Tô đáp:
“Chị họ.”
Bác sĩ lắc đầu:
“Không được, không đủ tư cách. Vợ bệnh nhân đã ký từ chối điều trị. Chỉ khi bố mẹ bệnh nhân yêu cầu mới có thể tiếp tục.”
Không còn cách nào, Từ Tô đành ngồi canh mẹ Trương Hạo, lay mãi, cấu véo mãi mới làm bà tỉnh.
Nhưng khi bà vừa định đi ký giấy, bác sĩ đã lắc đầu:
“Muộn rồi, bệnh nhân vừa qua đời.”
Trong tang lễ của Trương Hạo, tôi dẫn Đồng Đồng tới đưa tiễn lần cuối.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Vừa thấy tôi, mẹ chồng gào ầm lên:
“Con đàn bà g.i.ế.c người! Là mày hại c.h.ế.t Hạo Hạo!”
Tôi cười lạnh:
“Sao lại trách tôi? Rõ ràng lúc đó bà cũng có mặt. Nếu bà tỉnh sớm hơn, biết đâu con trai bà vẫn còn cứu được.”
Sắc mặt bà trắng bệch, rồi ôm mặt bật khóc nức nở.
Tôi quay sang Từ Tô — từ đầu lễ tới giờ vẫn nhìn tôi chằm chằm đầy thù địch:
“Nếu không phải anh ta vội vàng chạy đi để dỗ chị họ, thì làm gì có chuyện uống rượu lái xe rồi gây tai nạn? Rõ ràng đã nói sẽ gọi tài xế lái hộ, vậy mà chỉ một cuộc gọi của chị đã khiến anh ta mất hết lý trí.”
Đồng nghiệp của Trương Hạo “ồ” lên một tiếng, đồng loạt nhớ lại những tin đồn giữa anh ta và chị họ.
Ánh mắt họ nhìn Từ Tô bỗng chốc trở nên khác hẳn.
Mẹ chồng tôi đột nhiên ngừng khóc, lao tới túm tóc Từ Tô, giữa đám đông tát lia lịa:
“Tiện nhân! Nếu không có mày, con tao sẽ không… Trả con trai lại cho tao!”
Hiện trường lập tức rối loạn.
Tôi nắm tay Đồng Đồng, thắp cho Trương Hạo ba nén hương rồi rời đi.
Ra ngoài, tôi hỏi:
“Sao con chẳng rơi giọt nước mắt nào vậy? Con xem bà nội khóc dữ thế kia. Bố mất rồi, con không buồn à?”
Đồng Đồng đáp:
“Từ ngày bố đánh con, trong lòng con ông ấy đã c.h.ế.t rồi.”
Tôi cau mày:
“Sao con lại nói bố như thế? Dù ông ấy là kẻ cặn bã, thì cũng phải tỏ ra thương xót chứ. Lúc nãy nhiều người như vậy, ít nhất cũng phải vắt ra vài giọt nước mắt mới phải.”
Con bé chu môi, ngập ngừng:
“Thế giờ phải làm sao đây mẹ? Cũng chưa đi xa, hay mình quay lại? Con cố gắng khóc vài tiếng?”
Tôi phẩy tay:
“Thôi, không cần. Nhưng phạt thì vẫn phải có.”
Đồng Đồng lo lắng:
“Phạt gì ạ? Mẹ đừng phạt nặng quá, con sợ.”
Tôi ngước nhìn trời, rồi gật đầu như ra quyết định trọng đại:
“Cấm chat trong game Eggy Party ba ngày.”
Sau đó, ngoài phần tài sản theo luật buộc phải để lại cho bố mẹ Trương Hạo, tôi gần như lấy được tất cả.
Tôi lập tức bán nhà — vì tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của anh ta từng sống ở đó.
Dùng số tiền ấy, tôi mua một căn hộ mới ngay cùng khu với bố mẹ mình.
Giờ ngày nào tôi cũng được ăn cơm mẹ nấu. Hạnh phúc biết bao.
Hết.