Không Rơi Vào Lưới Tình

Chương 50



Mạnh Sơ ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên cô đưa tay kéo Trình Tân Dữ đang đứng gần lại. Người vốn chỉ đang đứng yên, không kịp đề phòng liền bị cô kéo một cái liền nghiêng người ngã xuống.

Trình Tân Dữ vội vàng chống tay lên lưng ghế sofa, lúc này mới không đè hẳn lên người cô.

“Anh không muốn ôm em sao?” Mạnh Sơ vẫn ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt không hề né tránh.

Sở dĩ Trình Tân Dữ chống tay giữ khoảng cách là vì sợ cơ thể mình đè lên người cô sẽ khiến cô khó chịu. Nhưng giờ phút này, nghe cô nói như vậy… anh còn có thể kiềm chế được sao?

Trình Tân Dữ vươn tay ôm chặt lấy cô, Mạnh Sơ còn chưa kịp phản ứng gì thì cả người đã bị anh xoay một vòng —từ tư thế ngồi trên sofa ban đầu, cô đã ngồi hẳn lên đùi anh từ lúc nào.

Trình Tân Dữ vươn tay hoàn toàn ôm trọn cô vào lòng. Tư thế này thân mật đến mức khiến người ta nghẹt thở.

“Có muốn nói cho anh nghe đã xảy ra chuyện gì không?” Trình Tân Dữ nhẹ giọng hỏi.

Mạnh Sơ ban đầu còn không định nói: “Chỉ là mấy chuyện linh tinh rối rắm ở công ty thôi.”

Cô không phải vì ngại Trình Tân Dữ can thiệp vào công việc của mình, mà chỉ không muốn anh đã làm việc cả ngày trời  lại còn phải bận tâm lo nghĩ thêm cho chuyện của cô.

“Không muốn nói với anh sao?” Trình Tân Dữ thấy cô né tránh liền khẽ hỏi.

Mạnh Sơ lập tức đáp: “Là vì em không muốn anh phải phiền lòng cùng em thôi.”

Trình Tân Dữ bỗng bật cười: “Em quên anh làm nghề gì rồi à?”

Mạnh Sơ cũng mỉm cười nhìn anh: “Sao nào, một nhà đầu tư như anh mà cũng đi giải quyết rắc rối hộ người khác à?”

“Các khoản đầu tư của Vân Tích Capital chủ yếu đều là đầu tư dài hạn,” Trình Tân Dữ nói, “nhiều dự án của bọn anh bắt đầu từ vòng hạt giống, theo sát cho đến khi IPO. Trong quá trình đó, khi doanh nghiệp gặp vấn đề như xây dựng cơ cấu tổ chức, tối ưu quy trình vận hành, hay triển khai chiến lược marketing, bọn anh sẽ kịp thời đưa ra một vài hỗ trợ nho nhỏ.”

Mạnh Sơ không nhịn được bật cười khi nghe mấy chữ “hỗ trợ nho nhỏ”.

Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu nhìn anh rồi trêu chọc: “E là không chỉ là hỗ trợ nhỏ đâu nhỉ? Dù sao thì danh tiếng của Tổng Giám đốc Trình, em cũng có nghe qua đôi chút rồi.”

Trình Tân Dữ khẽ nhướng mí mắt, ánh mắt hiện lên vẻ hứng thú: “Nào, nói anh nghe thử xem, anh có tiếng tăm gì thế?”

Mạnh Sơ đúng là đã nghe không ít chuyện về Trình Tân Dữ, trước khi kết hôn đã có, sau khi kết hôn lại càng nhiều hơn. Dù sao thì với những doanh nghiệp khởi nghiệp như bọn cô, mỗi ngày hoặc là đang đi tìm nhà đầu tư, hoặc là đang trên đường đi gặp nhà đầu tư.

Những lời đồn trong giới đầu tư này, ít nhiều cô cũng từng nghe qua.

Tinh thần “sói” của Vân Tích Capital thì khỏi phải bàn, đây là một công ty không chỉ sống sót mà còn tỏa sáng rực rỡ trong ngành này.

Mà Trình Tân Dữ với tư cách là người sáng lập lại chính là linh hồn cốt lõi của Vân Tích Capital, nên những lời đồn xoay quanh anh trong giới đầu tư lại càng nhiều không kể xiết.

Tất nhiên, trong số đó có một điều nổi tiếng nhất chính là sự mạnh mẽ, quyết đoán của anh. Việc bên đầu tư cử người vào nội bộ doanh nghiệp để hỗ trợ và giám sát thực ra cũng không hiếm gặp.

Nhưng Trình Tân Dữ lại rất hiếm khi làm như vậy. Thế nhưng, cho dù anh không trực tiếp can thiệp thì tầm ảnh hưởng của anh đối với các doanh nghiệp mà mình đầu tư vẫn không thể xem nhẹ.

Bởi vì cách đầu tư của Trình Tân Dữ không chỉ đơn giản là rót vốn vào một doanh nghiệp đơn lẻ, mà là đầu tư vào toàn bộ chuỗi ngành.

Ví dụ như trong lĩnh vực robot, anh không chỉ đầu tư vào những công ty sản xuất robot như Khoa học và Kỹ thuật Tập Sáng trước đó, mà còn rót vốn vào toàn bộ chuỗi cung ứng của ngành robot, từ các nhà cung cấp thiết bị truyền động chính xác cho đến các mô hình AI lớn. Anh gần như đã nắm trọn toàn bộ chuỗi công nghiệp trong tay.

Chính vì vậy, anh có sức ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của cả ngành công nghiệp.

Rất nhiều doanh nghiệp được anh đầu tư, khi bổ nhiệm các vị trí cấp cao — thậm chí cả CEO — cũng sẽ chủ động tham khảo ý kiến của anh. Lâu dần, danh tiếng “mạnh mẽ và có tiếng nói quyết định” của Trình Tân Dữ cũng theo đó mà lan rộng trong giới.

“Còn nhiều lắm, nào là Tổng Giám đốc Trình quyết đoán dứt khoát, Tổng Giám đốc Trình hành động như sấm chớp, rồi còn Tổng Giám đốc Trình…” Mạnh Sơ ngồi trên đùi anh, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần cô hơi nghiêng người về phía trước một chút là có thể chạm môi anh ngay.

“Còn gì nữa không?” Trình Tân Dữ lên tiếng hỏi, môi hơi hé, giọng trầm khàn mang theo chút ý vị dụ hoặc.

Mạnh Sơ khẽ ngẩng mắt lên, cố gắng ép bản thân đừng tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi môi anh nữa. Cô cũng không hiểu vì sao lại như vậy.

Từ sau nụ hôn *****ên, sau khi vượt qua ranh giới thân mật, khao khát dành cho Trình Tân Dữ trong lòng Mạnh Sơ càng trở nên mãnh liệt.

Cô luôn nghĩ mình là kiểu người lạnh nhạt và thờ ơ.

Mãi đến bây giờ mới nhận ra, chẳng qua cô chưa từng yêu ai, cũng chưa từng có bất kỳ sự gần gũi nào với ai cả.

Tình cảm dành cho người mình thích, cô cũng chẳng hề ít hơn ai.

Bằng chứng là mỗi ngày ở nhà cùng Trình Tân Dữ, cô luôn muốn ôm anh, cũng muốn hôn anh nữa.

Mạnh Sơ khẽ cong môi cười: “Còn có lời khen rằng Tổng giám đốc Trình là nhà đầu tư đẹp trai nhất trong ngành.”

Lời này không phải do Mạnh Sơ bịa ra.

Cơ bản thì đây gần như là điều được công nhận rộng rãi trong giới rồi.

Dù sao thì Trình Tân Dữ đã sớm nổi tiếng vì ngoại hình, anh đẹp trai đến mức vượt ra khỏi phạm vi ngành đầu tư.

Ngay cả những người không làm đầu tư, hay chẳng liên quan gì đến ngành này, cũng có rất nhiều người từng nghe đến tên anh.

“Vậy,” Trình Tân Dữ chậm rãi hỏi: “Em cũng thấy thế à?”

Mạnh Sơ chăm chú nhìn anh: “Tất nhiên rồi, mắt thẩm mỹ của em rất bình thường mà.”

Người có mắt thẩm mỹ bình thường, ai cũng sẽ nghĩ như vậy.

Trình Tân Dữ cúi đầu, trực tiếp ngậm lấy môi cô. Anh có một thói quen khi hôn, có lẽ cũng liên quan đến tính cách của anh – rất mạnh mẽ, vừa bắt đầu đã chủ động chiếm lấy, khiến người ta gần như không kịp thở.

Khi ngồi trên đùi anh, trong lòng Mạnh Sơ đã sớm rối bời không yên. Giây phút này, khát khao tiềm thức vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí cô, bỗng chốc được thỏa mãn hoàn toàn.

Nụ hôn lần này của Trình Tân Dữ vừa mạnh mẽ lại vừa dịu dàng, như thể đang cẩn thận xoa dịu điều gì đó. Bàn tay anh đặt sau gáy cô, ngón tay nhẹ nhàng bóp nắn từng chút một.

Chạm vào làn da cô, vừa tê dại vừa mang theo chút ngứa ngáy âm ỉ, như thể đang khơi lên điều gì đó tận sâu bên trong. Rất lâu sau khi Trình Tân Dữ khẽ buông cô ra, đôi mắt của Mạnh Sơ ánh lên long lanh như sắp nhỏ ra giọt nước.

“Bây giờ có thể nói cho anh biết, em đang gặp rắc rối gì rồi chứ?” Trình Tân Dữ hỏi khẽ.

Mạnh Sơ chớp chớp mắt nhìn anh, hồi lâu bỗng thốt ra hai chữ: “Dụ sắc.”

Trình Tân Dữ nhướng mày.

“Ý em là, hành động vừa rồi của anh có được tính là dụ dỗ không?” Khóe môi Mạnh Sơ khẽ cong lên, mang theo ý cười.

Giờ đây cô cũng học được cái kiểu “vừa đấm vừa xoa” đặc trưng của Trình Tân Dữ

“Coi như là vậy đi.” Không ngờ Trình Tân Dữ chẳng những không phản bác, ngược lại còn mỉm cười nhìn cô: “Vậy em thấy anh có thành công không?”

Mạnh Sơ khẽ gật đầu: “Thành công rồi.”

Sau đó cô cũng không do dự nữa mà trực tiếp kể lại những vấn đề gặp phải hôm nay.

Về chuyện Cố Đình đột ngột thay đổi công ty quảng bá, bên đó làm việc qua loa, thậm chí còn vi phạm ranh giới của Mạnh Sơ khi ngang nhiên đạo nhái.

Ngoài ra, buổi chiều Thiệu Vận Gia cũng tìm đến công ty để gặp cô.

Vừa nghe đến đây, sắc mặt vốn vẫn bình thản của Trình Tân Dữ lập tức trầm xuống.

Mạnh Sơ nhanh chóng nhận ra, cô vội vàng giải thích: “Anh yên tâm, Thiệu Vận Gia không làm gì được em cả. Hạng người như cô ta chỉ là hổ giấy thôi. Kể cả có tranh cãi thì cô ta cũng chẳng phải đối thủ của em.”

Quả thật Mạnh Sơ chưa bao giờ chịu thiệt dưới tay Thiệu Vận Gia.

“Cô ta không biết em đã kết hôn rồi sao?” Trình Tân Dữ hỏi.

Từ lúc Mạnh Sơ nhắc đến việc Thiệu Vận Gia là bạn gái của Cố Đình, Trình Tân Dữ đã lập tức hiểu ra nguyên nhân cô ta nhằm vào Mạnh Sơ—

Đơn giản là nghi ngờ mối quan hệ giữa Mạnh Sơ và Cố Đình.

Mạnh Sơ thoáng sững sờ: “Em ít tiếp xúc với cô ta nên cũng không rõ lắm.”

Có lẽ Cố Đình sẽ nói cho cô ta biết.

Trình Tân Dự cười lạnh trong lòng, anh chỉ cảm thấy đối phương thật nực cười.

Ngược lại, anh đưa tay nâng cằm Mạnh Sơ lên rồi hạ giọng nói: “Lần sau nhớ nói với cô ta rằng gu thẩm mỹ của em cao lắm.”

Mãi đến lúc này Mạnh Sơ mới nhận ra rằng Trình Tân Dữ đã đoán được tất cả.

Dù cô đã cố gắng trình bày vấn đề theo hướng rằng mâu thuẫn giữa cô và Thiệu Vận Gia bắt nguồn từ chị họ của cô ta tên Dương Huệ, nhưng chỉ từ thông tin Thiệu Vận Gia là bạn gái của Cố Đình, Trình Tân Dữ đã nhìn thấu nguyên nhân cốt lõi.

“Giữa em và Cố Đình thật sự chẳng có gì cả.” Mạnh Sơ lập tức nói.

Trình Tân Dữ nâng mi mắt, anh thẳng thắn nhìn cô:”Em coi thường ai vậy?”

Mạnh Sơ sững lại: “Hả?”

Cô không hiểu ý anh lắm.

Thiệu Vận Gia ghen tuông một cách vô lý, còn Trình Tân Dữ thì hoàn toàn không để Cố Đình vào mắt.

“Không phải ai cũng đủ tư cách làm tình địch của anh.” Trình Tân Dữ uể oải nói.

…..

Thấy Mạnh Sơ đã nói khá nhiều, Trình Tân Dữ đứng dậy đi đến quầy bar và rót cho cô một ly nước ấm.

Từ khi thời tiết chuyển lạnh, anh không còn lấy nước lạnh từ tủ lạnh đưa cho Mạnh Sơ nữa.

Những điều nhỏ nhặt thế này anh chưa bao giờ nói ra. Nhưng Mạnh Sơ vẫn có thể cảm nhận được.

Hai người cùng nhau tựa vào quầy bar, Trình Tân Dữ đưa ly nước cho Mạnh Sơ, đồng thời hỏi: “Vậy em định làm thế nào?”

“Thật ra chiều nay em đã tìm kiếm một số công ty quảng cáo mới. Nhưng ngân sách của chúng em có hạn nên phạm vi lựa chọn khá hẹp. Dù vậy em vẫn muốn chọn những công ty uy tín và chuyên nghiệp nhất có thể.”

Thật ra Mạnh Sơ cũng hiểu quy luật sinh tồn của những công ty kiểu như Kerry.

Những công ty này không nổi bật về chiến lược, họ có thể không mang đến những kế hoạch tốt nhất cho khách hàng, nhưng lại có nguồn lực và quan hệ riêng, thậm chí có thể vươn tới các cấp chính quyền.

Nếu không phải vậy thì lần này Tinh Nguyên cũng chẳng thể thuận lợi giành được dự án tổ chức sự kiện thể thao tại Nam Kinh.

Trình Tân Dữ lần này hơi ngạc nhiên: “Vậy là sáng nay vừa gặp phải vấn đề, mà đến chiều em đã bắt đầu tìm phương án thay thế, chuẩn bị sẵn sàng để thay đổi công ty hiện tại?”

“Em có quá vội vàng không?” Nghe anh hỏi vậy, Mạnh Sơ không khỏi tự nghi ngờ chính mình.

Dù sao thì chuyện này không thể chỉ do mình cô quyết định, mà còn phải trao đổi với Cố Đình nữa.

Mặc dù Cố Đình làm việc thường không cần bàn bạc với cô, có thể trực tiếp đưa ra quyết định. Nhưng Mạnh Sơ lại không thể làm như vậy, dù sao một người là CEO, còn cô chỉ là giám đốc vận hành mà thôi.

Trình Tân Dữ nhìn cô, anh bất chợt nở nụ cười: “Là nhà đầu tư, khi chọn dự án đầu tư, bọn anh không chỉ xem xét bản thân dự án, mà còn đặt trọng tâm vào đội ngũ sáng lập.”

“Em chính là kiểu doanh nhân mà anh thích nhất.”

Mạnh Sơ sững người.

Cô có thể nghe ra rằng Trình Tân Dữ không phải đang nói để nịnh nọt cô, mà là nghiêm túc bày tỏ quan điểm của mình.

Nếu chỉ để lấy lòng cô, anh có cả trăm cách khác để làm điều đó.

Mạnh Sơ tin chắc anh sẽ không chọn cách này.

“Chọn đúng người quan trọng hơn chọn đúng dự án. Vì cho dù có lúc em đi sai hướng, em cũng sẽ nhanh chóng quay lại con đường đúng đắn.” Câu nói này chính là lời giải thích của Trình Tân Dữ.

Mạnh Sơ hỏi: “Vậy anh nghĩ rằng hiện tại em đang đi đúng hướng à?”

“Một hai lần có được tài nguyên như thế này sẽ không thể giải quyết triệt để khó khăn của công ty em. Điều các em cần là chiến lược tiếp thị thương hiệu mang tính tiên phong. Hiện tại, ngành robot thông minh trong nước vẫn còn đang trong giai đoạn sơ khai, chưa có một doanh nghiệp nào thực sự dẫn đầu ngành. Vậy nên, doanh nghiệp nào bứt phá *****ên, khả năng cao sẽ thống lĩnh thị trường.”

“Những công ty như Kerry có tầm nhìn ngắn hạn, có thể mang lại nguồn lực dự án trong thời gian ngắn, nhưng về lâu dài, chúng hoàn toàn không giúp ích gì cho quá trình xây dựng thương hiệu của công ty em.”

“Loại công ty này, đối với các em chỉ như uống thuốc độc để giải khát mà thôi.”

Mạnh Sơ lập tức sáng mắt lên.

Phải công nhận một số lời của Cố Đình cũng có lý, anh ta từng nói rằng họ không thể cứ mãi đi theo lối mòn.

Dương Huệ mang đến nguồn lực hiện tại và có thể giúp ích cho Tinh Nguyên.

Nhưng Trình Tân Dữ lại nhìn xa hơn, anh thậm chí còn chạm đến vấn đề cốt lõi nhất—

Tương lai của Tinh Nguyên!

Mạnh Sơ hoàn toàn tin tưởng vào sản phẩm và công nghệ của Tinh Nguyên, nhưng trong thời đại bùng nổ thông tin này, rượu ngon còn sợ bị vùi lấp.

Nhiệm vụ của cô chính là đưa Tinh Nguyên ra khỏi lĩnh vực chuyên môn, đưa thương hiệu này vươn rộng đến tầm nhìn của công chúng.

Giúp Tinh Nguyên nhanh chóng bứt phá mạnh mẽ.

Những cảm giác không vui trong lòng Mạnh Sơ dường như được gỡ bỏ ngay tức khắc.

Trong đầu cô tràn ngập vô số ý tưởng mới.

“Chiều nay em đã chọn những công ty nào?” Trình Tân Dữ hỏi.

Mạnh Sơ lập tức đáp: “Để em lấy laptop.”

Ngay sau đó, cô nhanh chóng lấy máy tính và mở ra bên cạnh bàn ăn.

Trình Tân Dữ cầm ly nước của cô, anh bước đến bên cạnh rồi hạ giọng hỏi: “Em đã ăn tối chưa?”

“Em không đói.”

Lúc này trong đầu Mạnh Sơ chỉ toàn là công việc, cô đâu còn để tâm đến bữa tối nữa.

Trình Tân Dữ lại nói: “Muốn ăn gì, để anh làm cho.”

Mạnh Sơ mở laptop và nhanh chóng tìm kiếm tài liệu.

Những công ty quảng cáo này là danh sách từng được gửi đến cô từ đợt đấu thầu trước đó.

Với vai trò giám đốc vận hành, cô nắm rất nhiều thông tin về các công ty trong ngành.

Ngay khi nhận ra sự thiếu chuyên nghiệp của Dương Huệ, phản ứng *****ên trong lòng Mạnh Sơ là muốn thay đổi đối tác.

Không phải chỉ đơn thuần vì Thiệu Vận Gia đã nhúng tay vào công ty.

Mà cô hiểu rằng nguyên tắc rất quan trọng, nhưng cũng không mù quáng theo đuổi khái niệm “nguyên tắc” một cách rập khuôn.

Cô muốn loại bỏ Kerry đơn giản bởi năng lực và sự chuyên nghiệp của họ không xứng đáng với Tinh Nguyên.

Mạnh Sơ luôn tự tin rằng Tinh Nguyên sở hữu công nghệ hàng đầu trong ngành.

Họ đang không ngừng nỗ lực, và điều họ cần là một đội ngũ chuyên nghiệp hơn để hỗ trợ những người tài năng này.

“Em chọn mấy công ty này à?” Trình Tân Dữ đứng sau cô, một tay anh chống lên mặt bàn, một tay đặt lên lưng ghế của cô.

Mạnh Sơ gật đầu: “Lựa chọn hơi vội vàng nhưng mấy công ty này em đã cân nhắc từ trước. Vì công ty hợp tác trước đây chỉ làm triển lãm theo hướng phổ thông, chưa thực sự có điểm nhấn. Em cũng từng nói với Cố Đình rằng có thể cân nhắc thay đổi đối tác.”

Cô không ngờ rằng mình chỉ mới đề xuất, vậy mà Cố Đình đã tự đưa ra quyết định rồi.

“Đợi anh một chút.” Trình Tân Dữ hạ giọng nói, sau đó bước về phía ghế sofa trong phòng khách.

Khi về nhà anh đã cởi áo vest ngoài và để trên đó, còn điện thoại thì nằm bên trong túi áo vest.

Anh lấy điện thoại ra, bấm số gọi đi.

“Tối nay có rảnh không?”

Bên kia nói gì thì không rõ, nhưng giọng điệu của Trình Tân Dữ lại rất thoải mái, anh tiếp tục trò chuyện thêm vài câu với bên kia.

Sau khi cúp máy, anh tiến thẳng đến bàn ăn.

“Mang theo laptop đi, chúng ta cùng nhau ra ngoài.” Anh nói trực tiếp với Mạnh Sơ.

Cô vẫn đang chăm chú đọc tài liệu trên màn hình, lúc này mới ngẩng lên nhìn anh với vẻ ngạc nhiên: “Bây giờ á?”

“Đúng, ngay bây giờ.” Trình Tân Dữ bước đến, anh mỉm cười rồi chạm nhẹ lên màn hình laptop của cô.

Mạnh Sơ vẫn kinh ngạc: “Mang theo máy tính sao?”

Trình Tân Dữ vẫn mỉm cười và gật đầu xác nhận.

Ngay sau đó Mạnh Sơ gập laptop lại và đặt vào chiếc túi bên cạnh, rồi đi về phía phòng khách, cô khoác lại chiếc áo ngoài lúc nãy đã cởi ra.

Chỉ mất chưa đầy năm phút, cả hai đã chuẩn bị xong để ra ngoài.

Khi bước ra thang máy, lúc này Mạnh Sơ mới chợt nhận ra và hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

“Đưa em đi gặp một người.” Trình Tân Dữ đáp một cách thản nhiên.

Mạnh Sơ vẫn chưa hết bất ngờ, cô không kìm được mà tiếp tục hỏi: “Liên quan đến công việc à?”

“Cũng có thể xem là vậy.” Anh trả lời tùy hứng.

Mạnh Sơ bỗng nhìn anh và nói: “Vậy là em vừa được chứng kiến cách làm việc của Trình Tân Dữ sao?”

Nhanh gọn, quyết đoán, nói là làm.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng mình cũng thuộc kiểu hành động dứt khoát, nhưng so với Trình Tân Dữ thì vẫn còn kém xa.

“Vậy thì em cứ tận hưởng đi.” Có vẻ như câu nói của cô làm anh bật cười, Trình Tân Dữ đưa tay lên rồi mạnh mẽ xoa rối mái tóc cô.

*

Trình Tân Dữ tự mình lái xe rồi trực tiếp đưa Mạnh Sơ đến một nhà hàng.

Khi đến cửa, anh báo tên Tăng tiên sinh, sau đó nhân viên phục vụ lập tức dẫn họ đến phòng riêng.

Đây là loại phòng nhỏ dành cho nhiều người ngồi, nhưng lúc này lại trống không.

Sau khi phục vụ rót trà cho họ, Trình Tân Dữ liền bảo mang thực đơn tới.

“Em muốn ăn gì?” Anh nghiêng đầu hỏi Mạnh Sơ.

Mạnh Sơ khẽ nói: “Không phải anh nói còn có người khác sao? Hay là… mình đợi khách đến rồi gọi món?”

Trình Tân Dữ liếc nhìn cô một cái rồi bật cười nói: “Chúng ta mới là khách tối nay, hôm nay là người khác mời.”

“À?” Mạnh Sơ cũng bật cười: “Dáng vẻ của anh thế này, lại giống người mời khách hơn đấy.”

Cụm từ “phản khách vi chủ” dùng để miêu tả Trình Tân Dữ lúc này, quả thực không thể nào hợp hơn.

“Vậy thì tối nay để anh ta mời đi,” Đột nhiên cửa phòng bao bị đẩy ra, một giọng nam vang lên đầy bất ngờ.

Mạnh Sơ quay đầu nhìn về phía cửa, liền thấy một người đàn ông khá cao bước vào.

Khi anh ta tiến lại gần Mạnh Sơ mới nhìn rõ khuôn mặt đó, anh ta không hẳn là là quá đẹp trai, nhưng lại toát lên một khí chất trẻ trung, tự tin và đầy cuốn hút.

“Đến rồi à,” Trình Tân Dữ vậy mà lại chủ động đứng dậy.

Mạnh Sơ cũng vội vàng đứng lên theo.

Đối phương bước tới, nhìn anh rồi không khách sáo nói: “Tổng Giám đốc Trình, anh như thế này thì bữa này tôi thật sự không dám ăn nữa rồi.”

Trình Tấn Dữ nhướng mày: “Không phải đã nói rõ là anh mời khách sao?”

“Dù là tôi mời khách, thì tôi cũng chẳng thể ăn yên ổn được đâu,” người đàn ông nhún vai bất đắc dĩ.

Trình Tân Dữ lại quay sang giới thiệu với Mạnh Sơ: “Đây là Tăng Lập Minh của truyền thông Thuỵ Minh.”

Mạnh Sơ lập tức mỉm cười nhìn đối phương: “Chào anh, tôi là Mạnh Sơ đến từ Khoa Học Kỹ Thuật Tinh Nguyên.”

Thấy Trình Tấn Dữ chủ động giới thiệu, Tăng Lập Minh liền lễ phép chào hỏi: “Chào cô, tôi là Tăng Lập Minh.”

Anh ta không chủ động đưa tay ra trước, mãi đến khi Mạnh Sơ chìa tay ra, anh ta mới khẽ bắt tay lại một cái nhưng rất nhẹ.

Khi nghe đến cái tên “Truyền thông Thuỵ Minh”, Mạnh Sơ thực sự khá bất ngờ.

Dù sao thì công ty này hiện tại cũng rất nổi tiếng trong ngành, mấy năm gần đây, với tư cách là một công ty truyền thông trong nước, họ có thể cạnh tranh sòng phẳng với những tập đoàn quảng cáo 4A của nước ngoài hùng mạnh, đúng là rất đáng nể.

“Lập Minh trước đây từng làm việc với công ty công nghệ AI giống với công ty em như ZA, nên trong mảng này cậu ấy rất rành,” Trình Tân Dữ nghiêng đầu giải thích với Mạnh Sơ.

Lời nói này, Tăng Lập Minh người ngồi cạnh anh cũng nghe thấy, lập tức tỏ ra kinh ngạc.

Trong nhiều buổi xã giao, bề ngoài có vẻ trò chuyện vô cùng sôi nổi, nhưng thực tế những gì mọi người nói đều chỉ tiết lộ một nửa.

Trình Tân Dữ lại càng là bậc thầy trong chuyện này.

Trong các buổi tiệc xã giao, anh chưa bao giờ nói thừa một chữ nào.

Thế nhưng lần này anh lại nói thẳng ra như vậy, khiến một người lão luyện như Tăng Lập Minh lập tức hiểu ngay hàm ý đằng sau.

Tăng Lập Minh nhìn về phía Mạnh Sơ, mỉm cười hỏi: “Tổng giám đốc Mạnh, công ty của cô hoạt động trong lĩnh vực nào?”

“Tinh Nguyên là công ty chuyên nghiên cứu, sản xuất và kinh doanh robot bốn chân hiệu suất cao cũng như robot hình người. Hiện tại chúng tôi có dòng sản phẩm robot chó ‘Thiên Cẩu’ và loạt robot hình người.”

Mạnh Sơ nghiêm túc giới thiệu.

Tăng Lập Minh cũng lắng nghe một cách chăm chú, dù chưa chắc anh ta sẽ tiếp nhận dự án này.

Đó là phép lịch sự tối thiểu.

Huống hồ đây còn là đối tác do Trình Tân Dữ đích thân giới thiệu.

“Tổng giám đốc Mạnh, tôi chưa từng thực hiện dự án nào trong ngành robot, nhưng tôi biết rằng các công ty trong lĩnh vực này đang đối mặt với nhiều thách thức như nhận diện thương hiệu thấp, cạnh tranh cao, khó thương mại hóa, ngoài ra còn…”

Tăng Lập Minh vừa nói đến đây, Trình Tân Dữ bỗng nhiên ngắt lời.

“Được rồi.”

Hai người còn lại đều quay sang nhìn anh.

Trình Tân Dữ đặt ngón tay lên thành tách trà trước mặt, rồi liếc Tăng Lập Minh một cái: “Những vấn đề này cô ấy còn rõ hơn anh.”

Tăng Lập Minh lập tức gật đầu: “Hiểu rồi, tôi ở đây là để giải quyết vấn đề, đúng không?”

“Rất tốt.” Trình Tân Dữ hài lòng gật đầu.

Mạnh Sơ thật sự muốn khuyên Trình Tân Dữ bớt thẳng thắn lại một chút.

Dù sao thì Tăng Lập Minh cũng là do anh mời đến, hơn nữa đối phương còn chưa nói sẽ tiếp nhận dự án của Tinh Nguyên.

Lúc này nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, và Tăng Lập Minh đúng lúc lại có cuộc gọi đến.

Anh đứng dậy, bước ra khỏi phòng riêng để nghe điện thoại.

Nhân cơ hội này Mạnh Sơ lấy điện thoại ra, cô lên mạng tìm kiếm một chút thông tin về Tăng Lập Minh.

Cô biết rằng người được Trình Tân Dữ dẫn đến gặp mình chắc chắn không phải dạng tầm thường. Nhưng khi nhìn thấy những tư liệu về anh ta trên mạng, cô vẫn không khỏi kinh ngạc. Người này trong ngành truyền thông quả thật được xem như một nhân vật đầy thành tích.

“Em đang xem gì vậy?” Trình Tân Dữ nghiêng đầu liếc nhìn cô, ánh mắt đột nhiên mang chút phức tạp: “Em vừa ngồi trước mặt anh, mà lại đi tìm kiếm thông tin về một người đàn ông khác?”

Mạnh Sơ: “……”

Trình Tân Dữ thong thả nói: “Có gì muốn biết, không thể hỏi trực tiếp anh sao?”

Mạnh Sơ nhỏ giọng giải thích: “Em biết người anh dẫn em gặp chắc chắn là một nhân vật lớn. Em chỉ muốn tìm hiểu thêm một chút, để dễ nói chuyện hơn mà thôi.”

Trình Tân Dữ khẽ cười một tiếng, nhưng anh cũng không nói gì thêm.

Sau khi Tăng Lập Minh quay lại, Mạnh Sơ chủ động bắt chuyện với anh về một số vấn đề.

Vốn dĩ Mạnh Sơ đã phụ trách mảng kinh doanh và quảng bá của Tinh Nguyên, nên chỉ sau vài câu trò chuyện với Tăng Lập Minh, cô đã nhận ra rằng người này quả thực không đơn giản.

Chỉ bằng một vài nhận xét thoáng qua, anh ta đã chính xác nêu lên những điểm yếu mà Tinh Nguyên đang gặp phải.

Sau bữa ăn, Trình Tân Dữ đi thẳng vào vấn đề: “Anh cân nhắc về dự án của Tinh Nguyên đi.”

Tăng Lập Minh lại hỏi: “Vậy Vân Tích Capital có dự định đầu tư vòng tiếp theo vào Tinh Nguyên không?”

Rõ ràng anh ta cũng đã tra xét thông tin về Tinh Nguyên trước đó.

Ban đầu anh ta nghĩ rằng Tinh Nguyên có nguồn vốn đầu tư từ Vân Tích Capital, nhưng theo tin nhắn vừa nhận được trên điện thoại, giữa hai bên không hề có mối liên hệ công khai nào.

“Tạm thời thì chưa có.” Trình Tân Dữ thẳng thắn trả lời.

Lúc này Tăng Lập Minh thật sự thấy khó hiểu, tại sao Trình Tân Dữ lại giúp đỡ Tinh Nguyên đến vậy?

Với vị thế của Tăng Lập Minh hiện tại, anh ta thường không tiếp nhận những dự án kiểu này.

Ngay cả khi nhóm của anh ta đảm nhận, lượng tài nguyên có thể cung cấp cũng quá lớn so với ngân sách hạn chế của một công ty khởi nghiệp như Tinh Nguyên.

Dù có đặt cược vào tiềm năng phát triển của công ty, nhưng các công ty quảng cáo không phải là startup, họ sẽ làm việc dựa trên ngân sách được chi trả.

“Tôi biết anh đang cân nhắc gì.”

“Chi phí ngân sách đúng là vấn đề, nhưng đây là một dự án dài hạn. Tôi muốn có một đối tác thực sự giúp họ định hình thương hiệu, và người tôi nghĩ đến chính là anh.” Trình Tân Dữ nhìn Tăng Lập Minh bằng ánh mắt đầy chân thành.

Tăng Lập Minh lập tức giơ tay lên: “Trình Tân Dữ, anh cố tình đúng không? Rõ ràng là biết tôi chịu không nổi chiêu này của anh.”

Mạnh Sơ nhướn mày, vừa rồi Tăng Lập Minh vẫn còn giữ dáng vẻ nghiêm túc và thuần túy công việc khi nói chuyện với Trình Tân Dữ.

“Học trưởng, tôi giao dự án này cho anh.” Trình Tân Dữ khẽ gật đầu.

Lúc này Mạnh Sơ mới hiểu được mối quan hệ giữa hai người, hóa ra Tăng Lập Minh là học trưởng của Trình Tân Dữ.

Tăng Lập Minh đã kìm nén cả bữa ăn, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Tôi có thể hỏi hai người có quan hệ gì không?”

“Trình Tân Dữ là kiểu người không bao giờ làm chuyện gì mà không có lợi. Nếu cậu ấy không đầu tư vào Tinh Nguyên, thì tại sao lại để tâm đến nó như vậy?”

Lúc nói câu này, ánh mắt của Tăng Lập Minh hướng về phía Mạnh Sơ.

Mạnh Sơ hơi sững lại, cô đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào.

Đột nhiên, cô cảm thấy bàn tay mình bị người bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy, rồi chậm rãi nâng lên.

Tăng Lập Minh nhìn cảnh này, sắc mặt đột nhiên đơ lại vì kinh ngạc.

Anh ta là người thân thiết với Trình Tân Dữ, không chỉ có quan hệ công việc mà còn giao tình cá nhân. Thế nên anh ta khá hiểu về chuyện của Trình Tân Dữ.

Trước đây, anh ta có một người bạn nữ, trong một lần dự tiệc cô gái này đã ngay lập tức để mắt đến Trình Tân Dữ. Thậm chí còn nhờ Tăng Lập Minh giúp kết nối.

Khi đó Tăng Lập Minh đã đưa ra lời khuyên: “Tốt nhất đừng làm vậy.”

Không phải vì anh ta sợ làm mất lòng Trình Tân Dữ, mà đơn giản là vì người này chỉ quan tâm đến công việc, hoàn toàn không có ý định yêu đương.

Bao nhiêu người đã thử tiếp cận, nhưng chẳng ai lại gần được anh.

Nếu thật sự có ai đó có thể bước vào thế giới của anh, thì anh đã chẳng độc thân đến tận bây giờ, đợi người đến chinh phục.

“Vậy phải sớm nói chứ, hóa ra Mạnh Sơ là bạn gái cậu à?” Ngay lập tức Tăng Lập Minh bỏ luôn giọng điệu nghiêm túc.

Vừa nãy anh ta còn tưởng đây chỉ đơn thuần là một bữa ăn vì công việc.

Trình Tân Dữ nhướn mày: “Nói thật, tôi khá thất vọng về anh đấy.”

Tăng Lập Minh ngạc nhiên: “Tôi làm sao?”

“Anh mất đi sự nhạy bén rồi.” Trình Tân Dữ bình thản nhìn anh ta nói.

“Tôi mất đi sự nhạy bén ở đâu chứ?” Tăng Lập Minh bật cười hỏi lại.

Trình Tân Dữ chống cằm bằng một tay, anh liếc nhìn anh ta rồi lắc đầu nhẹ: “Đây không phải là dấu hiệu tốt đâu.”

Lúc này Tăng Lập Minh thực sự cảm thấy hoàn toàn mù mờ, chẳng hiểu mình đã bỏ sót điều gì.

Ánh mắt của Tăng Lập Minh vô thức rơi vào mu bàn tay đang lười biếng chống cằm của Trình Tân Dữ.

Thông thường, đàn ông không hay chăm chú nhìn tay của người đàn ông khác. Nhưng lúc này, Tăng Lập Minh lại không thể rời mắt khỏi bàn tay của Trình Tân Dữ.

Trên ngón áp út của bàn tay trái, rõ ràng có một chiếc nhẫn cưới.

Biểu cảm của Tăng Lập Minh lúc này thậm chí còn kinh ngạc hơn so với khoảnh khắc Trình Tân Dữ nắm lấy tay Mạnh Sơ khi nãy.

“Để tôi chỉnh lại một chút.”

Trình Tân Dữ nghiêng đầu nhìn sang Mạnh Sơ, khẽ mỉm cười nói: “Đây là vợ tôi—Mạnh Sơ.”

Không phải bạn gái.

Khi Trình Tân Dữ đích thân xác nhận mối quan hệ này, Tăng Lập Minh hoàn toàn câm nín.

Về phần Mạnh Sơ, khi chứng kiến cảnh tượng này, cô cũng không biết nên nói gì cho đúng.

Cô cảm thấy Trình Tân Dữ dường như đang rất thích thú với quá trình này. Vậy nên cô chọn cách im lặng mà không nói gì thêm.

Cho đến khi họ chia tay nhau ở cửa nhà hàng, Tăng Lập Minh nhìn Trình Tân Dữ nắm tay Mạnh Sơ, dư âm của cú sốc vừa rồi vẫn chưa hoàn toàn biến mất trong đầu anh ta.

Dù hôm nay cả ba người đều không uống rượu, nhưng Tăng Lập Minh được tài xế đưa đến nhà hàng.

Lúc này, anh ta đứng yên tại chỗ và chờ tài xế đến đón mình.

Chẳng mấy chốc, tài xế đã lái xe đến.

Tăng Lập Minh suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không kìm được mà nhìn về phía Mạnh Sơ, nghiêm túc nói: “Mạnh Sơ, đây là lần *****ên gặp mặt, tôi thật sự không biết phải làm sao, cũng chưa chuẩn bị quà để chúc mừng hai người mới cưới.”

“Anh khách sáo quá rồi.” Mạnh Sơ nhanh chóng đáp.

Tăng Lập Minh ngẫm nghĩ một lát, rồi vẫn không khỏi nói: “Nhưng tôi có một điều muốn nói với cô.”

“Anh cứ nói đi.” Mạnh Sơ chăm chú hỏi.

Tăng Lập Minh: “Với tư cách là người bạn thân đã quen biết Trình Tân Dữ nhiều năm, tôi đảm bảo rằng trước khi gặp cô, thì cậu ấy còn thuần khiết đến mức chưa từng nắm tay một người phụ nữ nào.”

Mạnh Sơ sững sờ.

Cô vô thức quay sang nhìn Trình Tân Dữ, chỉ thấy anh cũng mang vẻ kinh ngạc không kém.

Tăng Lập Minh dường như cuối cùng cũng xả được nỗi lòng, nói xong liền lập tức lên xe rời đi.

Chỉ còn Mạnh Sơ và Trình Tân Dữ đứng im tại chỗ.

Trên đường trở về nhà, cả hai đều im lặng suốt quãng đường. Không ai nhắc lại lời mà Tăng Lập Minh đã nói trước khi rời đi.

Cuối cùng cũng về đến nhà, lúc đang chuẩn bị thay giày ở cửa ra vào, Mạnh Sơ bất chợt bật cười khẽ một tiếng.

Trình Tân Dữ nghiêng đầu nhìn cô.

Mạnh Sơ cũng không hiểu bản thân làm sao nữa, rõ ràng suốt quãng đường về đã cố nhịn rất tốt, vậy mà vừa về đến nhà, cô lại bỗng dưng mất kiểm soát.

Khi cô ngẩng đầu lên liền bắt gặp Trình Tân Dữ thản nhiên liếc nhìn cô một cái, như thể hoàn toàn không biết cô đang cười gì.

Thế nhưng trong lòng Mạnh Sơ khẽ rung động, bất chợt cô vươn tay ra và kéo lấy anh.

“Em có thể hỏi anh một câu được không?” Mạnh Sơ hạ giọng, nhẹ nhàng lên tiếng.

Trình Tân Dữ bất ngờ vươn tay kẹp lấy chóp mũi cô, trong giọng nói mang theo một loại cảnh cáo mơ hồ: “Không được.”

Thế nhưng anh càng như vậy, Mạnh Sơ lại càng muốn hỏi.

Cô cũng không buông tay, cứ nhìn anh chằm chằm, giọng nói cố ý kéo dài đầy khiêu khích: “Chuyện mà Tằng Lập Minh vừa nói khi nãy ấy…”

Mạnh Sơ còn chưa nói hết câu thì Trình Tân Dữ đã bất ngờ nghiêng người tới.

Anh không hề do dự mà trực tiếp chiếm lấy môi cô, đầu lưỡi xông thẳng vào, mang theo cảm giác quấn quýt, ẩm ướt, mãnh liệt tràn ngập khắp đầu óc cô.

Da đầu tê rần, cả người như có dòng máu nóng sôi sục dâng trào mãnh liệt.

Trình Tân Dữ cứ thế dùng một tay vòng qua cổ cô, tùy ý mà mạnh mẽ hôn lấy cô, hoàn toàn không kiêng dè, không chút do dự.

Sau nụ hôn dài và mãnh liệt ấy, Trình Tân Dữ khẽ cụp mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm dường như vẫn còn sót lại chút dư vị chưa tan.

Ánh mắt ấy như đang nói: “Giờ thì em còn muốn hỏi gì nữa không?”

Thế nhưng Mạnh Sơ lại vòng tay ôm lấy eo anh, khóe môi khẽ cong lên, giọng nói mềm mại ngọt ngào: “Anh hôn giỏi thật đấy, Trình ngây thơ à.”