Không Rơi Vào Lưới Tình

Chương 67



Khi về đến nhà, rõ ràng chỉ mới vài tiếng trôi qua nhưng Mạnh Sơ lại cảm thấy như mình đã sống qua mấy năm trời.

Vừa mở cửa bước vào, Mạt Mạt vốn đang ở phòng khách lập tức lao tới đón hai người.

Khi Mạnh Sơ đi đến ghế sofa, Mạt Mạt cũng theo sát đến bên cạnh, cô liền ôm chầm lấy nó. Cô nâng mặt Mạt Mạt lên, vò nắn mấy cái thật mạnh rồi mới nói: “Mạt Mạt à, bố con đúng là giỏi giấu giếm thật đấy.”

Đôi mắt to tròn lấp lánh của Mạt Mạt nhìn cô chằm chằm, như thể hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì.

Nhưng Mạnh Sơ cũng chẳng cần nó hiểu.

Cô ôm lấy Mạt Mạt rồi mỉm cười nói: “Phải làm sao đây, thì ra bố quen biết mẹ còn lâu hơn quen con đấy.”

Lúc này Trình Tân Dữ bước đến từ quầy bar với một ly nước, nghe thấy câu nói ấy của cô cũng bật cười: “Em chắc là nó hiểu được à?”

Mạnh Sơ ôm Mạt Mạt: “Không sao, nó chỉ cần nghe thôi là được.”

Cô chỉ cảm thấy mọi chuyện quá đỗi kỳ diệu, kỳ diệu đến mức cô không thể chờ đợi để chia sẻ, dù người đối diện chỉ là chú chó trong nhà.

Lúc này Mạt Mạt ngoan ngoãn nằm trên đùi của Mạnh Sơ, ngẩng đầu lên với vẻ mặt vui mừng rõ rệt. Nó dường như cũng rất phấn khích, phối hợp sủa “gâu gâu” hai tiếng.

“Anh nhìn đi, nhìn đi, nó hiểu rồi đấy,” Mạnh Sơ lập tức nói.

Trình Tân Dữ bị cô chọc cười, anh không nhịn được mà bật cười vui vẻ.

Sau khi cười xong, anh nhìn sang Mạnh Sơ hỏi: “Em vui đến thế sao?”

Mạnh Sơ mở to mắt như thể không dám tin anh lại hỏi như vậy.

Sau đó, cô giơ tay về phía Trình Tân Dữ khẽ ngoắc ngón tay ra hiệu anh lại gần. Trình Tân Dữ thấy vậy liền hơi cúi người sát về phía cô, ai ngờ vừa mới tới gần, vạt áo trước đã bị cô nhẹ nhàng túm lấy kéo về phía mình.

Cô lập tức cắn lấy môi anh, không chút do dự mà cạy mở hàm răng anh ra. Cô cũng học theo đúng chiêu mà Trình Tân Dữ hay dùng nhất mỗi lần hôn cô.

Chỉ là Mạnh Sơ dù sao cũng không quá thành thạo, cô hơi có chút vụng về. Cho đến khi Trình Tân Dữ bật ra một tiếng cười khẽ từ cổ họng, đầu lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô, ra sức liế.m m.út, quấn quýt nồng nàn, khiến Mạnh Sơ cũng không kìm được mà đáp lại anh đầy vội vã.

Chỉ là Mạt Mạt vốn đang nằm gác đầu lên đùi Mạnh Sơ, thấy hai người họ quấn quýt như thế thì lại sốt ruột, lập tức kêu “gâu gâu gâu” đầy bất mãn.

Trình Tân Dữ liền đưa một tay ấn lên đầu Mạt Mạt, ép nó cúi đầu xuống. Mạt Mạt kêu ư ử vài tiếng, rồi cũng ngoan ngoãn cúi đầu nằm im.

Lúc này Mạnh Sơ mới sực tỉnh, cô vậy mà lại chủ động quyến rũ Trình Tân Dữ ngay trước mặt Mạt Mạt. Cô định lùi lại để kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhưng không ngờ Trình Tân Dữ lại đưa tay còn lại vòng ra sau gáy cô, cũng nhẹ nhàng ấn giữ cô lại.

Không rõ đã kéo dài bao lâu. Mạnh Sơ cảm thấy không khí xung quanh mình như loãng đi vài phần, rồi cô mới được anh buông ra.

Sau đó, cô vội vàng hít thở từng hơi thật sâu. Trình Tân Dữ cúi đầu lắng nghe tiếng thở gấp của cô, ánh mắt dừng lại nơi khóe mắt hơi ửng đỏ của cô, cảm giác mãn nguyện lan tỏa trong lòng anh. Anh khẽ gật đầu hai cái: “Em… cũng khá nhiệt tình đấy.”

Mạnh Sơ: “……” Cô đúng là không nên chủ động.

Khóe môi người đối diện khẽ cong lên, giọng nói lười biếng vang lên: “Nhưng anh thích em như vậy.”

Lúc này, Mạt Mạt đang nằm trên đùi Mạnh Sơ, vì không còn bàn tay của Trình Tân Dữ đặt lên đầu nữa nên nó bất ngờ ngẩng đầu lên, sủa hai tiếng về phía anh.

Không rõ là do không hài lòng vì anh vừa mới ấn đầu nó hay vì điều gì khác.

“Nhưng Mạt Mạt thì không thích.”

“…..”

*

Mạnh Sơ không hề biết rằng, ngày hôm sau Trình Tân Dữ đã hẹn gặp Tô Tĩnh Lan.

Khi Tô Tĩnh Lan đến địa điểm đã hẹn, cô nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở góc xa gần cửa sổ. Anh ngồi bắt chéo chân, nghiêng đầu nhìn ra ngoài khung cửa.

Dù chỉ ngồi trên ghế, cả người anh vẫn toát lên vẻ điển trai và phong thái hiên ngang. Trên người anh đã không còn nét ngông cuồng của tuổi trẻ, thay vào đó là khí chất trầm ổn và khiêm nhường, nhưng chính sự nổi bật ấy lại khiến người ta không thể nào phớt lờ anh.

“Tân Dữ,” Tô Tĩnh Lan chậm rãi bước tới, khi đến bên bàn thì khẽ gọi anh một tiếng.

Người đàn ông ngồi trên ghế thu ánh nhìn từ khung cửa sổ lại, khẽ gật đầu với cô: “Mời ngồi.”

Giọng điệu khách sáo chẳng khác gì người xa lạ.

Vừa ngồi xuống ghế, Tô Tĩnh Lan chủ động mở lời: “Có phải… có ai đó đã nói gì với anh không?”

Trình Tân Dữ đan hai tay đặt lên chân, khẽ nâng mí mắt nhìn sang, giọng điệu chậm rãi vang lên: “Cô nghĩ là ai? Vợ tôi à?”

Tô Tĩnh Lan im lặng.

Lần *****ên hai người gặp nhau ở Thâm Quyến, Tô Tĩnh Lan đã không quan sát chi tiết anh. Lý do là vì khi đó bàn tay anh giấu trong túi áo.

Khi tái ngộ tại lễ cưới, anh đang đứng cùng Giang Mân An và vài người khác, dù ai cũng có ngoại hình và vóc dáng nổi bật nhưng anh vẫn là người thu hút ánh nhìn nhất.

Bao nhiêu năm qua bên cạnh Tô Tĩnh Lan không phải chưa từng có người khác xuất hiện. Nhưng người như Trình Tân Dữ… có thể có được mấy ai chứ?

Ngay cả khi xung quanh cô đều là những người trẻ tuổi tài năng, thì cũng không thể tìm ra ai có thể so sánh được với anh ấy. Dù có người xuất thân tương đương, nhưng năng lực cá nhân lại không đủ. Những người đó đến việc quản lý công ty gia đình còn không xong, huống chi là như Trình Tân Dữ — không chỉ tự mình khởi nghiệp mà còn gây dựng được danh tiếng lớn đến vậy.

Tô Tĩnh Lan cũng làm trong lĩnh vực đầu tư, chỉ là đến giờ cô vẫn chỉ là Phó Chủ tịch (VP) của Nặc Thịnh mà thôi. Vì vậy, hôm đó khi gặp lại Trình Tân Dữ, trong lòng cô vẫn thấy rất vui.

Cô chủ động bước tới, muốn chào hỏi anh một cách thân mật.

Ngay khi cô bước ra, ánh mắt liền dừng lại nơi bàn tay đang cầm ly champagne của anh, chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái lấp lánh dưới ánh đèn.

Điều này không cho phép cô hành sự sơ suất.

Suốt mấy năm qua, tuy không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Trình Tân Dữ, nhưng Tô Tĩnh Lan vẫn rất hiểu về đời sống tình cảm của anh. Anh luôn tập trung vào công việc, bên cạnh chưa từng có người phụ nữ nào khác.

Dù Tô Tĩnh Lan đã sớm hiểu rằng giữa họ không còn khả năng gì nữa, nhưng cô vẫn giữ lấy tia hy vọng cuối cùng, hy vọng rằng một người như Trình Tân Dữ sẽ không thuộc về bất kỳ ai. Tốt nhất là anh cứ sống độc thân cả đời, tốt nhất là cô đơn đến cuối cùng.

Ngay cả một người như Tô Tĩnh Lan cũng không thể tránh khỏi những suy nghĩ đầy ẩn ý: cô hy vọng rằng một ngày nào đó, khi mình đã kết hôn và có con, Trình Tân Dữ sẽ nhìn vào cuộc sống hạnh phúc của cô mà hối hận vì đã từ chối đính hôn với cô năm xưa.

Dù đã biết rõ anh đã kết hôn, thậm chí biết rõ vợ anh là ai nhưng cô vẫn không thể kìm nén được sự bất mãn trong lòng. Cả đời cô có được quá nhiều thứ, nên những lần không cam lòng là rất hiếm, và Trình Tân Dữ chính là điều khiến cô không thể buông bỏ. Cô từng gần như có được anh, nhưng cuối cùng lại như một giấc mộng tan biến.

Suy nghĩ của cô rối loạn chỉ vì mấy chữ “vợ của tôi”, khiến tâm trạng không thể bình ổn.

“Vợ anh à? Em đúng là có thấy chiếc nhẫn cưới của anh,” Tô Tĩnh Lan giả vờ ngạc nhiên, “nhưng không biết vợ anh là tiểu thư nhà nào? Có phải người em quen không?”

Trình Tân Dữ thấy cô giả vờ ngây ngô, anh chỉ cười nhạt. Đến nước này rồi, cô có giả vờ hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.

“Ba tôi là người kiêu ngạo, thích kiểm soát mọi thứ, luôn muốn nắm quyền với tất cả mọi người. Nhưng ông ấy vẫn có một điểm tốt,” Trình Tân Dữ nhìn cô, giọng nói điềm tĩnh: “Dù đến tận bây giờ nhưng ông ấy vẫn yêu mẹ tôi rất nhiều.”

Giống như nhiều mối quan hệ bố con vốn lạnh nhạt khác, khi Mai Tri Vũ còn sống, mối quan hệ giữa hai người họ vẫn còn tạm ổn.

Sau khi hủy bỏ việc đính hôn, mối quan hệ giữa hai người gần như chạm đáy.

“Lúc đó, bố tôi đã tập hợp đội ngũ y tế giỏi nhất nhưng vẫn không thể cứu được mẹ tôi. Trong lúc tuyệt vọng ông ấy tìm đến một ‘đại sư’ nào đó, người này nói rằng nếu tôi đính hôn sớm thì sẽ có lợi cho bệnh tình của mẹ.”

Nghe thật nực cười, phải không? Một kẻ lừa đảo nói linh tinh, vậy mà vẫn có người tin. Nhưng khi y học đã bó tay, con người tuyệt vọng thật sự sẽ bám víu vào những điều mơ hồ. Nếu thật sự có thể cải thiện thì sao? Dù Mai Tri Vũ không thể hồi phục, nhưng nếu thấy Trình Tân Dữ đính hôn ít nhất sẽ khiến bà ấy vui vẻ. Không phải lo lắng quá nhiều cho đứa con duy nhất. Cũng có thể ra đi mà không mang theo tiếc nuối.

Chính vì thế, Trình Tân Dữ cảm thấy Trình Kế Hòa thật sự điên rồi, nhưng cuối cùng anh vẫn nghe theo. “Người đó nói bát tự của cô rất hợp với tôi, nên Trình Kế Hòa không chút do dự mà bàn với bố cô chuyện đính hôn.”

Tô Tĩnh Lan ở phía đối diện khẽ mím môi: “Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, sao anh lại nhắc lại làm gì?”

Cô tất nhiên không nghĩ rằng Trình Tân Dữ muốn ôn lại chuyện cũ với cô.

“Chính vì đã qua lâu rồi, nên có những chuyện tôi vẫn luôn nhắm một mắt mở một mắt,” Trình Tân Dữ nhìn cô, giọng trầm xuống: “Kể cả cái  tên đại sư vớ vẩn mà các người đã sắp đặt.”

Tô Tĩnh Lan kinh ngạc nhìn anh.

Trình Tân Dữ cười lạnh: “Cô nghĩ tôi thực sự không nhận ra sao? Công ty nhà họ Tô đã xuống dốc từ lâu, lúc đó còn đối mặt với nguy cơ phá sản. Vì hết đường xoay sở nên bố cô mới nhắm đến Trình Kế Hòa.”

“Ông ấy biết rõ Trình Kế Hòa yêu mẹ tôi, nên muốn lợi dụng bệnh tình của bà để thúc đẩy hôn nhân giữa hai nhà, nhằm thu hút đầu tư từ Tập đoàn Hằng Trác. Dù sau đó tôi đã từ chối, nhưng Trình Kế Hòa vẫn cảm thấy nhà họ Trình là người thất hứa, phụ lòng nhà họ Tô, nên đã ra tay giúp nhà cô một lần.”

Chính nhờ vậy mà nhà họ Tô mới vượt qua được khủng hoảng năm đó.

“Nhưng vài năm trôi qua, cứu được một thời chứ không cứu được cả đời. Dù bố cô có cố gắng thế nào cũng không thể cứu nổi con thuyền đang chìm. Vậy nên lần này cô lại xuất hiện quanh tôi. Cô luôn ở gần Mạnh Sơ, thực chất là đang chờ tôi chủ động tìm đến cô, đúng không?”

Tô Tĩnh Lan lập tức phản bác: “Tân Dữ, anh nghĩ nhiều quá rồi. Việc đính hôn năm đó đúng là do người lớn sắp đặt, em cũng bị ép buộc. Hơn nữa, việc anh đột ngột từ chối thật sự khiến em tổn thương rất nhiều.”

“Còn chuyện công ty của bố em, em hoàn toàn không can dự. Em có sự nghiệp riêng ở Nặc Thịnh.”

Dù Trình Tân Dữ nói gì, Tô Tĩnh Lan vẫn nghĩ rằng chỉ cần mình không thừa nhận là được. Huống hồ anh cũng chẳng có bằng chứng gì.

Trình Tân Dữ nhìn cô: “Được, vậy tôi nói thẳng. Tránh xa Mạnh Sơ ra. Dự án của Tinh Nguyên cô giao cho người khác ở Nặc Thịnh phụ trách.”

Nghe anh nói xong, Tô Tĩnh Lan liền mỉm cười: “Anh đang yêu cầu em? Hay là đang ra điều kiện? Em không ngờ có ngày Trình Tân Dữ lại để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến công việc.”

“Em có thể từ bỏ dự án của Tinh Nguyên, nhưng hiện tại ai trong ngành cũng biết Tinh Nguyên là miếng bánh béo bở. Chúng em đã đàm phán đến giai đoạn cuối cùng, nếu giờ em rút lui thì không thể ăn nói với công ty và đội ngũ của mình.”

Sau khi Mai Tri Vũ qua đời, Trình Tân Dữ bắt đầu điều tra về vị “đại sư” kia. Quả nhiên người đó chỉ là một kẻ được thuê đến để diễn trò.

Khi ấy Trình Kế Hòa đã đầu tư vào nhà họ Tô, và sau khi Trình Tân Dữ từ chối đính hôn, ông ấy cảm thấy có lỗi với cha của Tô Tĩnh Lan. Dù rất ghét chuyện đó nhưng Trình Tân Dữ vẫn không nói sự thật cho Trình Kế Hòa biết. Có lẽ trước khi Mai Tri Vũ qua đời, Trình Kế Hòa vẫn bám víu vào chút hy vọng ấy.

Dù giữa Trình Tân Dữ và cha anh có khoảng cách, anh cũng không muốn người cha vừa mất vợ lại phải chịu thêm nỗi đau bị bạn thân phản bội.

Vì vậy, khi Tô Tĩnh Lan xuất hiện lần nữa, anh không nghĩ cô còn tình cảm với mình. Sau ngần ấy năm, nếu cô còn giữ lại điều gì thì cũng chỉ là sự không cam lòng mà thôi.

Tô Tĩnh Lan không phải kiểu người mù quáng vì tình yêu, ngược lại cô rất có mục đích. Cô biết rõ Trình Tân Dữ sẽ hành động khi biết cô đang hợp tác với Tinh Nguyên.

Tinh Nguyên là gì chứ? Chỉ là một công ty khởi nghiệp vài trăm triệu tệ mà thôi. Tô Tĩnh Lan đã làm việc ở Nặc Thịnh Capital nhiều năm, từng tham gia không ít dự án lớn, kể cả IPO của những công ty trị giá hàng chục tỷ cũng có.

Cô chính là đang chờ đợi Trình Tân Dữ.

Thấy Trình Tân Dữ không nói gì, Tô Tĩnh Lan cho rằng anh đã ngầm đồng ý trao đổi điều kiện với mình.

“Em biết anh có mối quan hệ rất tốt với Chủ tịch Từ của Nặc Thịnh. Em đã làm việc ở Nặc Thịnh được bảy năm, năm nay là thời điểm then chốt để em được thăng chức lên MD. Em nghĩ anh có thể nói giúp em vài lời trước mặt Chủ tịch Từ.”

Tô Tĩnh Lan nhìn thẳng vào Trình Tân Dữ và nói ra điều kiện của mình.

Từ sau khi Trình Tân Dữ kết hôn, dù đau lòng đến cực độ nhưng cô vẫn hiểu rõ giữa họ không còn khả năng nào nữa.

Vì vậy, khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Mạnh Sơ, không rõ là do giác quan thứ sáu của phụ nữ hay điều gì khác, cô lập tức cảm thấy chiếc nhẫn đó chính là cặp đôi với chiếc trên tay Trình Tân Dữ.

Cô đã điều tra về xuất thân của Mạnh Sơ và phát hiện ra cô ấy hoàn toàn không phải có người xuất thân danh giá.

Thế nhưng cô lại thua trước một người như vậy. Tô Tĩnh Lan thực sự không cam lòng.

Nhưng bên cạnh sự không cam lòng, cô vẫn quyết định phải tận dụng đến giọt giá trị cuối cùng từ quá khứ giữa cô và Trình Tân Dữ.

Cô đã suy nghĩ rất kỹ.

Tinh Nguyên đúng là một công ty đáng để đầu tư. Nếu Trình Tân Dữ biết rõ cô đang tiếp xúc với Tinh Nguyên mà vẫn không can thiệp, thì cô sẽ xem như mình đã hoàn thành một dự án đầu tư, tiện thể khiến Mạnh Sơ khó chịu.

Còn nếu Trình Tân Dữ ra tay, thì cô sẽ nhân cơ hội đó đưa ra điều kiện trao đổi với anh.

Bối cảnh của Tô Tĩnh Lan quả thực đủ để cô dễ dàng thăng chức lên Phó Chủ tịch của Nặc Thịnh, nhưng nếu muốn tiến xa hơn, gia đình cô đã không thể tiếp tục đầu tư thêm. Vì vậy, cô cần một sự hậu thuẫn lớn hơn và buộc phải tìm một con đường khác.

“Nếu anh thấy yêu cầu đó quá khắt khe, vậy thì em hy vọng anh giao dự án IPO của Y Tế Duy Trạch cho em.”

Tô Tĩnh Lan không ép buộc anh, mà lại đưa ra thêm một điều kiện khác.

Trình Tân Dữ ngồi đối diện, lặng lẽ lắng nghe từng lời cô nói.

“Được rồi, cô nói xong rồi chứ?” Trình Tân Dữ thấy cô cuối cùng cũng đưa ra hết các điều kiện của mình.

Anh từ từ ngồi thẳng người, không còn dáng vẻ ung dung như trước.

“Đây là lời cảnh cáo.” Trình Tân Dữ nhìn cô.

Đó là câu trả lời cho câu hỏi *****ên của Tô Tĩnh Lan.

“Các người lợi dụng bệnh tình của mẹ tôi, đã sớm chạm đến giới hạn của tôi. Vậy nên lần này tôi sẽ không đàm phán bất kỳ điều kiện nào. Cô cũng sẽ không nhận được bất cứ thứ gì từ tôi.”

Trình Tân Dữ từ lâu đã chán ghét những thủ đoạn của Tô Tĩnh Lan. Cô đã chuẩn bị từ lâu chỉ để đổi lấy chút lợi ích cuối cùng từ anh.

“Tân Dữ, anh đừng vội từ chối em, biết đâu anh sẽ đổi ý thì sao.” Tô Tĩnh Lan nhướng mày.

Trình Tấn Dữ: “Không bao giờ.”

*

Vài ngày sau, Cố Đình bất ngờ phấn khích tìm đến Mạnh Sơ.

“Gần đây tôi vừa nói chuyện với một công ty đầu tư, điều kiện họ đưa ra còn tốt hơn Nặc Thịnh nhiều,” Cố Đình không kìm được mà nói.

Mạnh Sơ nghĩ đến Tô Tĩnh Lan, trong lòng vốn đã không có thiện cảm với Nặc Thịnh.

Chuyện gọi vốn vốn dĩ là ai đưa ra điều kiện tốt thì hợp tác với người đó.

“Nhưng Nặc Thịnh cũng có thể cùng đầu tư, đâu nhất thiết phải là nhà đầu tư dẫn đầu,” Cố Đình nghĩ khá đơn giản.

Mạnh Sơ nhắc nhở: “Anh đừng tự mình tưởng tượng, Nặc Thịnh chưa chắc đã chịu cùng đầu tư đâu.”

Quả nhiên, vài ngày sau sắc mặt Cố Đình không mấy dễ chịu.

Rõ ràng suy nghĩ của anh đúng là một chiều, vì Tô Tĩnh Lan yêu cầu quyền kiểm soát tuyệt đối.

Mạnh Sơ đương nhiên ủng hộ công ty mới tham gia, nhưng cô không trực tiếp can thiệp.

Hôm đó là một ngày thứ Sáu bình thường, Mạnh Sơ đang họp trong phòng họp, chăm chú lắng nghe báo cáo của người khác.

Rồi đột nhiên, tiếng thông báo email vang lên từ máy tính của mọi người.

Mạnh Sơ không để tâm, vẫn tiếp tục nhìn vào người đang trình bày.

Nhưng ngay sau đó, Khương Hân Nhã bước đến bên cạnh khẽ nói: “Mạnh Tổng, chị mau xem email đi.”

Email?

Mạnh Sơ liếc nhìn, thấy trong hộp thư của mình cũng có một email mới.

Cô mở ra, thì ra đó là một lá thư tố cáo.

Một nhà cung cấp hợp tác với công ty đã tố cáo Mạnh Sơ bằng tên thật, cáo buộc cô nhận hối lộ 500.000 tệ. Thậm chí còn đính kèm một đoạn ghi âm.

Mạnh Sơ dùng chuột công khai mở đoạn ghi âm đó trước mặt mọi người.

“Cái này… cái này có hơi nhiều quá không, Mạnh Tổng?”

“Nhiều sao?” giọng nữ vang lên có hơi mơ hồ.

“Được rồi, 500.000 tiền mặt, tôi sẽ chuẩn bị sớm nhất có thể. Nhưng lần này việc mua sắm phải trông cậy vào cô đấy.”

Chỉ một đoạn ngắn như vậy nhưng bằng chứng dường như đã rất đầy đủ.

Trong phòng họp, mọi người trước đó chỉ nhìn thấy lá thư tố cáo, chẳng ai dám mở đoạn ghi âm.

Không ngờ Mạnh Sơ lại trực tiếp mở nó ngay trước mặt mọi người.

Chẳng bao lâu sau cửa phòng họp bị đẩy mạnh mở ra, Cố Đình đứng ở cửa thấp giọng nói: “Mạnh tổng, cô ra ngoài cùng tôi một chút.”

Vẻ mặt Mạnh Sơ vẫn bình thản, cô lập tức gập máy tính lại.

Trước khi rời đi, cô vẫn nhìn mọi người và nói: “Dù người trong sạch sẽ được minh oan, nhưng tôi sẽ nhanh chóng đưa ra lời giải thích với toàn công ty. Việc này tôi không làm.”

Mọi người nhìn thấy sự điềm tĩnh của Mạnh Sơ, trong lòng chỉ cảm thấy chấn động.

“Nhà cung cấp này là sao vậy? Sao lại đột nhiên tố cáo Mạnh Tổng vậy?”

“Chẳng phải là nhà cung cấp từng bị Mạnh Tổng thay thế sao? Chắc chỉ là trả đũa thôi.”

“Tôi không tin Mạnh Tổng lại nhận 500.000 tệ.”

“Đúng thế, Mạnh Tổng của chúng ta còn được bố ruột tặng căn nhà trị giá 50 triệu tệ cơ mà.”

“Thật sự là 50 triệu à? Mấy người sao lại biết vậy?”

“Thì đó, Mạnh Tổng vốn là con nhà giàu, sao có thể tham ô 500.000 tệ được chứ.”

Mạnh Sơ theo Cố Đình vào văn phòng, anh thở dài nói: “Bên hợp tác này là sao vậy?”

“Bên đó chuyên sản xuất bộ giảm tốc, nhưng từ năm ngoái chất lượng kiểm soát rất kém. Sau khi so sánh giá cả từ nhiều phía, tôi quyết định thay thế họ,” Mạnh Sơ đáp.

Cô nhún vai: “Lúc đó anh cũng đã đồng ý rồi mà.”

Cố Đình tất nhiên biết rõ. Nhưng anh vẫn có chút bất lực rồi lại nói: “Có phải gần đây em nổi bật quá, khiến người ta khó chịu nên cố tình làm vậy không?”

Mạnh Sơ nhắc nhở: “Có lẽ vậy, tốt nhất anh nên liên hệ trực tiếp với người liên quan để điều tra rõ chuyện này.”

Công ty của họ mới thành lập chưa lâu, đây là lần *****ên gặp phải tình huống như vậy. Thậm chí còn chưa có đầy đủ các quy chế nội bộ.

Cố Đình gật đầu: “Được, tôi sẽ lập tức cho người liên hệ với bên công ty đó.”

Mạnh Sơ nói: “Đã như vậy thì tôi cũng không còn thích hợp để tiếp tục làm việc ở công ty. Tôi sẽ tạm rời đi vài ngày, đợi các anh điều tra rõ ràng, có kết quả rồi tôi sẽ quay lại.”

“Không cần phải như vậy đâu,” Cố Đình do dự.

“Dù sao thì cũng có người gửi email tố cáo tôi đến toàn công ty,” Mạnh Sơ nói, “nếu tôi cứ làm việc như chưa có chuyện gì xảy ra thì mới là không bình thường.”

Cuối cùng Cố Đình cũng đồng ý. Anh an ủi: “Em yên tâm, không chỉ tôi mà tất cả mọi người trong công ty đều tin tưởng em tuyệt đối.”

Mạnh Sơ khẽ cười: “Cảm ơn anh.”

Sau đó cô quay về văn phòng thu dọn qua loa rồi xách túi rời đi. Khi cô bước ra ngoài, nhiều đồng nghiệp đều nhìn theo cô. Nhưng vẫn có người không kìm được mà nói: “Mạnh Tổng, tôi tin tưởng cô.”

“Tôi cũng vậy.”

“Đúng thế, tôi cũng vậy.”

“Cảm ơn mọi người,” Mạnh Sơ mỉm cười từ tận đáy lòng, cô nói: “Cứ coi như tôi nghỉ phép vài ngày vậy, đợi Cố Tổng điều tra rõ ràng, tôi sẽ quay lại.”

“Được, chúng tôi đều tin tưởng cô.”

Mạnh Sơ vẫn mỉm cười: “Đừng thấy tôi không ở đây là bắt đầu lười biếng không làm việc đấy nhé.”

Mọi người cười nhẹ, rồi Mạnh Sơ nhanh chóng rời khỏi công ty.

Buổi tối khi Trình Tân Dữ về đến nhà, anh thấy Mạt Mạt đang chơi trong phòng khách, còn Mạnh Sơ thì bận rộn trong bếp.

Anh cảm thấy hơi lạ, dạo gần đây công ty của Mạnh Sơ đang bận rộn vì chuyện gọi vốn, rất hiếm khi thấy cô tan làm sớm như vậy.

“Anh về rồi à,” Mạnh Sơ quay đầu lại từ trong bếp, trên người vẫn đang mặc tạp dề, “rửa tay nhanh đi, sắp ăn cơm rồi.”

Khi Trình Tân Dữ từ phòng tắm quay lại, món ăn đã được dọn lên bàn. Ngay cả cơm cũng đã được múc sẵn.

Trình Tân Dữ tò mò hỏi: “Sao hôm nay em tan làm sớm thế?”

“À, em về từ buổi chiều rồi,” giọng Mạnh Sơ nhẹ nhàng vang lên.

Trình Tân Dữ ngẩng đầu nhìn cô.

Mạnh Sơ bình thản nói: “Hôm nay toàn bộ nhân viên công ty đều nhận được một email tố cáo từ một nhân viên bên đối tác cũ, nói rằng em đã nhận hối lộ 500.000 tệ. Trùng hợp là công ty đó đã bị em thay thế vào cuối năm ngoái.”

Không đòi được tiền, tức giận nên quay sang tố cáo.

Nghe qua thì lá thư tố cáo cũng khá hợp lý.

Thấy sắc mặt Trình Tân Dữ không vui, Mạnh Sơ liền nói: “Anh đừng tức giận, trong công việc thì kiểu gì cũng gặp phải tiểu nhân. Chuyện này không liên quan đến anh đâu. Mọi người trong công ty đều tin tưởng em, ai cũng nghĩ lá thư đó là vu khống.”

Trình Tân Dữ hít sâu một hơi: “Có lẽ thật sự có liên quan đến anh.”

Mạnh Sơ sững người.

“Trước đây không lâu, anh đã gặp Tô Tĩnh Lan và yêu cầu cô ấy rút khỏi dự án của công ty em.”

Sau đó Trình Tân Dữ kể lại toàn bộ cuộc gặp giữa hai người cho Mạnh Sơ nghe.

Lúc này Mạnh Sơ mới biết, chuyện đính hôn năm xưa giữa Trình Tân Dữ và Tô Tĩnh Lan lại có nhiều khúc mắc đến vậy.

“Cô ấy cũng chẳng còn tình cảm gì với anh, chỉ là muốn vắt kiệt chút giá trị cuối cùng từ anh mà thôi.”

Trình Tân Dữ nhìn Mạnh Sơ, giọng nói mang theo sự áy náy khó diễn tả: “Lần này là anh xử lý không khéo, khiến em bị liên lụy và chịu thiệt thòi rồi.”

Có lẽ anh đã đánh giá thấp Tô Tĩnh Lan.

Anh tưởng rằng chỉ cần cử người đàm phán với Tinh Nguyên, giành được dự án đó, thì Tô Tĩnh Lan sẽ biết khó mà lui.

Mạnh Sơ lập tức nhìn anh, cô gần như ra lệnh: “Trình Tân Dữ, anh không được nói như vậy.”

“Nếu em là anh, em cũng sẽ không chấp nhận bất kỳ điều kiện nào từ cô ta. Nếu chúng ta cứ nhượng bộ hết lần này đến lần khác, thì chỉ càng khiến đối phương lấn tới không kiêng nể gì.”

Mạnh Sơ hoàn toàn không cho rằng Trình Tân Dữ đã làm sai.

Nếu anh thực sự đồng ý với điều kiện của Tô Tĩnh Lan, thì liệu đó có phải là lần cuối cùng không?

“Làm kẻ trộm thì có thể kéo dài ngàn ngày, nhưng không ai có thể đề phòng kẻ trộm suốt ngàn ngày. Tiểu nhân cũng vậy, dù chúng ta có đề phòng đến đâu thì cũng không tránh được những thủ đoạn hèn hạ như thế này.”

Mạnh Sơ đứng dậy, bước đến ngồi cạnh anh rồi nhẹ giọng an ủi: “Huống hồ chưa chắc đã liên quan đến Tô Tĩnh Lan. Dù sao thì công ty hợp tác đó đúng là do em chủ động thay thế, có khi họ đã sớm căm ghét em nên mới viết thư tố cáo để trả thù.”

“Anh nhất định sẽ giúp em lấy lại sự trong sạch.” Trình Tân Dữ nhìn chằm chằm vào Mạnh Sơ bằng đôi mắt đen sâu thẳm, giọng nói nhẹ nhàng.

Mạnh Sơ thấy rõ giữa hai hàng mày anh đang nhíu lại, và cả cơn giận đang cố kìm nén nhưng vẫn không thể che giấu được.

Đây là lần *****ên cô thấy anh tức giận đến vậy.