Không Thể Bên Nhau Trọn Đời

Chương 14



27



Tại sao? Tại sao Thẩm Tự Bạch lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình?



Sắc mặt Ôn Sơ tái nhợt, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, trong mắt toàn là oán hận:

“Anh theo tôi làm gì? Tại sao anh cứ như bóng ma không chịu rời đi!”



“Tôi đã rõ ràng quay về rồi, giữa tôi và anh không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Anh ngoan ngoãn ở bên Giang Di, chăm sóc cô ta và đứa con của anh, chẳng phải tốt lắm sao?”



Nhưng sự thật là — đứa bé đó hoàn toàn không phải là con của Thẩm Tự Bạch, anh cũng chưa từng yêu Giang Di.



Thẩm Tự Bạch vừa định mở miệng giải thích thì đã nghe thấy giọng Ôn Sơ, gần như tuyệt vọng:



“Tôi hối hận vì đã yêu anh, Thẩm Tự Bạch.”



Lời nói ấy từ miệng Ôn Sơ vang lên đầy thờ ơ, nhưng bên trong lại chất chứa sự thất vọng tột cùng dành cho anh.



Nó khiến Thẩm Tự Bạch hoàn toàn câm lặng, ngay cả lời giải thích cũng mắc nghẹn nơi cổ họng.



Ôn Sơ liên tục nói anh cút đi, biến mất khỏi tầm mắt cô, trả anh trai của cô về cho cô. Nhưng Thẩm Tự Bạch không thể rời khỏi cơ thể này. Nếu nhiệm vụ chưa hoàn thành, thậm chí anh còn có thể c.h.ế.t tại đây.



Thẩm Tự Bạch nhìn thẳng vào ánh mắt chán ghét của Ôn Sơ, cúi đầu xuống, khẽ nói:

“Chờ anh hoàn thành nhiệm vụ xong, anh sẽ không ở lại thêm một ngày nào.”



Có lẽ vì câu nói này của Thẩm Tự Bạch, tâm trạng kích động của Ôn Sơ dần dịu lại, cô nhìn anh chằm chằm, lạnh lùng nói: “Hy vọng anh giữ lời.”



Sau đó Thẩm Tự Bạch rời khỏi phòng Ôn Sơ.



Anh ngồi đờ đẫn bên mép giường, hỏi hệ thống một câu:



“Tại sao Ôn Sơ lại nhớ được những chuyện trước kia?”



Anh chưa từng nghe Ôn Sơ nhắc lại chuyện quá khứ, cũng không thấy cô đau lòng vì mình, nên mới đoán rằng cô không còn ký ức trước kia.



Lần này, hệ thống không đưa ra mấy câu kiểu “đến lúc sẽ biết sự thật” nữa.



【Bởi vì Ôn Sơ cũng từng có trải nghiệm giống ký chủ.】



Thẩm Tự Bạch lập tức hiểu rõ ý của hệ thống:

“Ý là… Ôn Sơ cũng giống tôi, từng xuyên qua thế giới khác? Vậy nên, nhiệm vụ của cô ấy hoàn thành xong thì được quay trở lại thế giới của mình?”



【Ký chủ đoán không sai. Nhiệm vụ của Ôn Sơ là khiến ký chủ yêu cô ấy, sau đó cô ấy có thể lựa chọn ở lại hoặc rời đi.】



Thẩm Tự Bạch lập tức nhớ đến việc Ôn Sơ biến mất khỏi thế giới của anh, thì ra là vì điều này.



Nhưng vì sao cô lại chọn rời đi, thay vì ở lại bên anh? Chẳng lẽ bao năm qua cô làm tất cả mọi thứ chỉ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ, rồi quay lưng mà đi, không lưu luyến chút nào sao?



Dù đã đoán ra kết cục, Thẩm Tự Bạch vẫn không cam lòng, hỏi lại:



“Vậy… cô ấy đã lựa chọn rời đi sau khi hoàn thành nhiệm vụ sao?”



Lần này, hệ thống lại phủ định:



【Khi đó, cô ấy chọn ở lại không chút do dự. Cũng vì vậy mà thân thể ngày càng suy yếu, bởi vì thân xác ấy vốn không thuộc về cô ấy.】



【Chỉ là về sau, cô ấy mới quyết định rời đi. Còn lý do vì sao thì hệ thống không rõ.】



Cô ấy đã từng chọn ở lại?



Vậy nghĩa là, Ôn Sơ thật sự từng yêu mình… Từng muốn bên nhau trọn đời. Và tất cả mọi chuyện, đều vì anh.



Bởi vì anh đã thỏa hiệp. Vì sợ Ôn Sơ phát hiện chuyện mình từng cùng Giang Di trong lúc say rượu làm chuyện đó, thậm chí còn khiến cô ta mang thai.



Thẩm Tự Bạch vốn định chờ Giang Di sinh con, rồi đi xét nghiệm xem đứa trẻ có phải là con mình không. Chỉ cần qua được mười tháng này, cho dù mẹ có uy h.i.ế.p thế nào, anh cũng chịu đựng được. Huống hồ sau đó còn biết Ôn Sơ đang mang thai đứa con của anh, Thẩm Tự Bạch cảm thấy tất cả những gì mình kiên trì đều là xứng đáng.



28



Anh không ngờ rằng chuyện này lại tổn thương Ôn Sơ sâu sắc đến vậy. Ngay cả khi biết hết tất cả, cô cũng không đến tìm anh để đòi một lời giải thích. Cô thà để bản thân nghĩ quẩn, cũng không chủ động đi đối chất.



Thẩm Tự Bạch chỉ có thể trách mình. Trách vì không sớm phát hiện ra sự bất thường của Ôn Sơ. Đột nhiên anh lại nghĩ đến một chuyện:



“Vậy… đứa bé thì sao?”



【Bất kể là ai, đều không thể mang bất kỳ vật gì không thuộc về thế giới của mình quay về. Đứa trẻ đương nhiên cũng không thể mang đi.】



Điều đó có nghĩa là, đứa con của anh và Ôn Sơ vẫn đang ở thế giới kia.



Nhưng với Thẩm Tự Bạch mà nói, gặp hay không gặp cũng không còn quan trọng. Chỉ cần đứa bé được sống tốt, khỏe mạnh là đủ rồi.



Bởi vì anh biết, mình sẽ không thể quay về được nữa.



Ôn Sơ chắc chắn đã hoàn toàn thất vọng về anh. Cô từng không do dự chọn ở lại bên anh, nhưng lại nhận lại một kết cục như thế. Nếu là anh, e rằng cũng chẳng thể tha thứ được.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhiệm vụ này không hoàn thành, thì một năm sau chờ đợi Thẩm Tự Bạch, chính là sự biến mất khỏi thế giới này.



Hệ thống dường như cảm nhận được nỗi nghi hoặc sâu thẳm trong lòng Thẩm Tự Bạch, thở dài một tiếng rồi nói:



【Bởi vì ký chủ đã c.h.ế.t ở thế giới cũ, nên cho dù có quay về, linh hồn cũng không thể nhập lại thể xác. Khác với Ôn Sơ, cô ấy vẫn có thân thể trong thế giới của mình, nên mới có thể quay lại được.】



Phải rồi… Anh đã c.h.ế.t ở bệnh viện.



Không ai muốn mọi chuyện thành ra thế này.



Thẩm Tự Bạch chỉ “ừ” khẽ một tiếng. Nếu vậy thì ở lại thêm một năm cũng tốt, anh có thể cố gắng bù đắp lỗi lầm của mình. Dù không thể được Ôn Sơ tha thứ, ít nhất anh có thể yên lòng phần nào. Xem như là trả lại cho cô.



Nếu may mắn được cô tha thứ, thì nhất định anh sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa.



Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng mẹ Ôn truyền vào:



“Tiểu Cẩn à, ra ăn cơm tối đi con.”



Thẩm Tự Bạch đáp lại một tiếng, rồi liếc nhìn điện thoại. Đã sáu giờ tối.



Anh lấy lại tinh thần, mở cửa ra ăn cơm.

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓



Anh giúp dọn bát đũa cho khách, khóe mắt lén nhìn Ôn Sơ đã ngồi xuống từ lúc nào. Trong đầu anh cứ nghĩ liệu hai người còn có thể trở về như trước kia không?



May mà bữa ăn đầu tiên sau khi xảy ra mâu thuẫn không chỉ có người nhà, nếu không chắc chắn sẽ bị phát hiện điều gì đó bất thường.



Bữa cơm này, hầu như chỉ có cha mẹ Ôn trò chuyện.



Ôn Sơ ăn xong một bát cơm thì đứng dậy rời đi. Thẩm Tự Bạch cũng nhanh chóng ăn xong, trở về phòng mình. Hai người ở trong phòng riêng, mỗi người ôm lấy một mối tâm sự.



Ôn Sơ chưa từng nghĩ đến việc tại sao Thẩm Tự Bạch cũng bị đưa đến thế giới của mình, lại còn trong thân xác của anh trai cô. Lúc này, cô chỉ đang suy nghĩ, lý do vì sao mình lại bị giao nhiệm vụ hệ thống và xuyên tới thế giới kia.



Dù nghĩ thế nào, cô cũng không thể nhớ ra được nguyên nhân.



Nhưng cô biết chắc rằng, Thẩm Tự Bạch cũng như cô, sẽ có một hệ thống giao nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành, anh có thể chọn ở lại hoặc rời đi. Nếu giúp anh hoàn thành nhiệm vụ, rồi để anh rời đi… vậy thì cả hai sẽ cùng vui vẻ. Trở về thế giới của riêng mình, sống một cuộc đời yên bình.



Vậy nhiệm vụ mà Thẩm Tự Bạch nhận được… rốt cuộc là gì?



28



Chuyện như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, từ hôm đó trở đi, mối quan hệ giữa Ôn Sơ và Thẩm Tự Bạch ngày càng vi diệu, đến mức ngay cả cha Ôn cũng phát hiện ra có điều bất thường. Nhưng người lớn cũng không muốn can thiệp vào mấy chuyện cãi cọ của tụi nhỏ, nên cứ để mặc kệ họ.



Ngày nào Thẩm Tự Bạch cũng phải nhìn Ôn Sơ như thể cô không hề nhìn thấy mình, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh thậm chí còn nghĩ nếu mình vẫn mang thân phận Tô Cẩn thì chắc hẳn sẽ tốt hơn nhiều. Anh tìm cơ hội bước nhanh tới, nắm lấy tay Ôn Sơ. Cô quay lại, bắt đầu vùng vẫy muốn gỡ tay ra.



“Buông tay.”



Dù giọng nói của Ôn Sơ rất thản nhiên, nhưng vẻ chán ghét, căm hận và mất kiên nhẫn trên mặt lại càng lúc càng rõ rệt. Thẩm Tự Bạch không muốn bị cô ghét như vậy, nhưng lại sợ nếu buông tay, cô sẽ không chịu nghe anh nói.



“Anh có chuyện muốn nói với em.”



Vừa hay, điều này đúng ý Ôn Sơ. Cô cũng có chuyện muốn hỏi, nghĩ mãi không thông, nên thẳng thắn hỏi có lẽ sẽ dễ chịu hơn. Để tránh bị cha mẹ Ôn nghe thấy, Thẩm Tự Bạch dẫn Ôn Sơ ra bãi biển.



Lúc đó, trong lòng Ôn Sơ chỉ có lời Thẩm Tự Bạch sắp nói, chẳng buồn để ý đến phong cảnh xung quanh.



Thẩm Tự Bạch mở lời:



“Ban đầu anh không biết em vốn là người của thế giới này, nên cứ tưởng em không có ký ức gì liên quan đến anh. Vì vậy… anh muốn đối xử tốt với em hơn, cũng muốn bù đắp cho em một cách đàng hoàng.”



Ôn Sơ bật cười giễu cợt: “Tôi không cần anh bù đắp gì cả.”



Cổ họng Thẩm Tự Bạch nghẹn lại, lông mi run nhẹ. Cậu nhìn cô rất lâu, giọng khàn khàn: “Sơ, em có thể chỉ xem anh là Tô Cẩn thôi, chứ không phải là Thẩm Tự Bạch… được không?”



Ôn Sơ trả lời rất dứt khoát, không hề do dự:



“Sao có thể? Thẩm Tự Bạch, để tôi nói thật với anh nhé, tôi đã ở bên Ôn Ngôn rồi.”

“…”

Thẩm Tự Bạch c.h.ế.t lặng. Rõ ràng trước đó còn nói không có cảm giác với Ôn Ngôn, sao bỗng chốc lại bảo đã ở bên nhau rồi? Cậu không dám tin lời Ôn Sơ, hỏi:

“Có phải em cố tình bịa chuyện để tránh né anh không?”



Anh vẫn đang vùng vẫy, nghĩ rằng đó chỉ là cơn giận của Ôn Sơ. Chỉ cần mình giải thích rõ ràng, có thể cô vẫn sẽ chấp nhận mình lần nữa.

“Anh nghĩ tôi là người rảnh rỗi đến mức ấy sao?”



Cô lại lặp lại, giọng chắc nịch:

“Tôi đã ở bên anh ấy rồi. Những gì một cặp đôi nên làm, chúng tôi đều đã làm cả. Cho nên, tốt nhất anh hãy mau chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi rời khỏi đây đi.”



Nhưng làm sao anh có thể hoàn thành nhiệm vụ để rời khỏi đây được nữa? Ôn Sơ đã ở bên người khác, thì nhiệm vụ đó mãi mãi không thể hoàn thành. Đến đây, cả hai đều im lặng, câu chuyện cũng kết thúc.



Thẩm Tự Bạch vốn còn muốn giải thích về chuyện quá khứ, kể cả hệ thống và nhiệm vụ cho Ôn Sơ nghe. Nhưng khi nghe cô nói đã ở bên Ôn Ngôn, anh đột nhiên cảm thấy tất cả trở nên vô nghĩa. Nói ra, có lẽ chỉ khiến cô thêm gánh nặng, khiến cô nghĩ cậu chỉ đang dùng nhiệm vụ để trói buộc cô bên mình.



Khi Thẩm Tự Bạch và Ôn Sơ vừa bước ra khỏi bãi đậu xe, một chiếc xe hơi như mất lái bất ngờ lao thẳng về phía họ. Lúc này muốn chạy trốn cũng đã không kịp. Thẩm Tự Bạch theo bản năng ôm chặt lấy Ôn Sơ, chắn trước người cô, không màng chiếc xe ấy có tông thẳng vào hay không.



Lúc ấy, Ôn Sơ chỉ cảm thấy có người gắt gao ôm lấy mình, sau đó là cảm giác thân thể người ấy khựng lại dữ dội. Nếu không nhờ cô kịp đỡ lấy, có lẽ Thẩm Tự Bạch đã không thể đứng vững nổi.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com