Không Tin Anh Yêu Thầm Tôi Đâu

Chương 1: Đồ xấu xa



Buổi tối tháng 8 ở Cẩm Thành, trong không khí vẫn còn nhiệt độ, hoa dại hai bên đường đua nhau nở rộ, ve kêu không ngừng.

  Đào Nhiễm trong miệng ngậm một cây kem nhỏ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua, trong nháy mắt hóa thành tàn ảnh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

  Kiều Tĩnh Diệu vỗ bả vai cô, vui sướng khi thấy người gặp họa: "Đừng hoảng sợ, chết tử tế không bằng sống, làm bậy nhất định phải trả giá."

  Đào Nhiễm phớt lờ cô ấy, cắn que kem cho đến khi nó giòn tan. Người lái xe phía trước nhìn vào kính chiếu hậu. Hai cô gái nhỏ vai đeo ba lô. Cô gái tóc dài trông có vẻ trầm lặng nhưng lại có một đôi mắt phượng, mặt mày cân đối, người vừa nói chuyện chính là cô.

  Còn cô gái khác...

  Hắn không nhịn được lại nhìn thoáng qua.

  Cô ấy cắt tóc ngắn ngang vai, ngũ quan tinh xảo, nước da trắng nõn, thanh tú dịu dàng, một chút cũng không đổ mồ hôi. Trong cái nóng khủng khiếp của tháng 8, dường như chỉ cần nhìn vào cô ấy cũng có thể làm dịu đi sự oi bức.

  Xe chạy một hồi, đến một ngã ba, Kiều Tĩnh Diệu nói: "Bác tài, bác dừng ở chỗ này đi."

  Đào Nhiễm cuối cùng cũng có phản ứng: "...Đừng dừng, đừng dừng, tiếp tục lái xe." Cô quay đầu, nắm cổ Kiều Tĩnh Diệu, "Đã đồng ý cùng về nhà gặp mặt mẹ tôi rồi, dám chạy tôi bóp chết cậu."

  Kiều Tĩnh Diệu không nhịn được cười: "Tiểu Đào Đào hung dữ nha, cậu hung dữ như vậy, còn sợ mẹ cậu à?"

  Đào Nhiễm nắm chặt lấy cặp sách, vẻ mặt buồn bã, có thể nói cô đang rất sợ hãi.

  Cô thi đứng thứ hai trong lớp từ dưới lên, trung bình mỗi môn được 30 điểm. Người dưới cùng kia đệm lưng cho cô là vì đau ruột thừa cấp tính, ngay khi nhận được thông báo, Đào Nhiễm đã chạy một mạch trốn đi.

  Cô và Kiều Tĩnh Diệu chạy đến Băng Thành trốn nóng.

  Thấy sắp khai giảng, Đào Nhiễm không thể không về nhà. Nghĩ đến giọng điệu lạnh buốt của mẹ và món "gia pháp côn" đó, cô rùng mình. Đào Nhiễm hi vọng nếu Kiều Tĩnh Diệu ở đây, mẹ có thể buông tha cho mình, khi mắng cô sẽ nhẹ nhàng một chút.

  Kiều Tĩnh Diệu xoa đầu cô: "Cắt đi mái tóc đen của cậu thật đáng tiếc, đang đẹp như vậy."

  Đào Nhiễm nói: "Thất tình thì đi cắt tóc thôi."

  "Ha ha ha, thất tình cái rắm, yêu còn chưa có yêu, ngay bàn tay của anh trai nhỏ Giang Diệp còn chưa nắm, đừng mạnh miệng nói là yêu hắn." Kiều Tĩnh Diệu nói xong lại nhìn Đào Nhiễm một cái. "Cậu đẹp như vậy thì buồn gì ngọn cỏ kia chứ. Là do Giang Diệp không có mắt, về sau hắn mà không hối hận thì tôi thua."

  Đào Nhiễm cuối cùng cũng mỉm cười.

  Đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, đặc biệt khiến người ta đau lòng thương xót.

Xe chạy lên núi, dưới chân núi có một dãy nhà dân cư nhưng trên núi lại có mấy căn biệt thự nhỏ.

  Gia đình của Đào Nhiễm rất giàu có, không phải là giới thượng lưu thừa kế mà là nhà giàu mới nổi khó hòa nhập vào trong giới quý tộc.

  Trước 6 tuổi, Đào Nhiễm vẫn là một đứa nghèo, theo đám khỉ bùn đi chơi, sau 6 tuổi, cha Đào gặp vận may, nhà họ Đào trở nên giàu có chỉ sau một đêm, Đào Nhiễm trở thành thiên kim tiểu thư nhà giàu. (Truyện edit bởi fanpage Áo_bông_nhỏ hay Fanpage Trên kệ sách có gì?. Mời mọi người ghé qua.)

  Kiều Tĩnh Diệu đột nhiên chọc vào cánh tay Đào Nhiễm: "Đào Đào, nhìn bên kia đi, đó không phải nhà cậu sao?"

  Gia đình Đào Nhiễm có một ngôi nhà trong căn hộ nhỏ dưới đường núi.

  Đào Nhiễm nhìn sang, thấy có vài bộ quần áo con trai treo trên ban công tầng hai của căn hộ. Tà áo trắng tung bay khi gió thổi qua, có vài phần diễu võ dương oai.

  Cô nheo đôi mắt to lại nhìn kỹ, bộ quần áo đó nhìn quen quen...

  Kiều Tĩnh Diệu bừng tỉnh: "Ồ, đây là đồng phục của trường chúng ta mà."

  Đào Nhiễm mở to mắt, đồng phục?

  Xe đã lái đi, cô nghĩ lại thì đúng là đồng phục của trường trung học Cẩm Thành.

  Sao nhà đó treo đồng phục được?

  Trước khi có thời gian để suy nghĩ rõ ràng, hai người bọn họ đã đến nhà họ Đào.

  Đào Nhiễm đưa tiền rồi bước ra khỏi xe, đôi chân cô như nhũn ra khi nhìn thấy biệt thự nhỏ.

  "Hãy cứ sống đi, đừng hèn nhát."

  "Đừng nhát gan!"

  Mẹ Đào Nhiễm đi xuống cầu thang, nhìn hai cô gái nhỏ trong phòng khách, Đào Nhiễm còn chưa kịp nói "Mẹ", Trình Tú Quyên đã cầm chổi lông chào đón cô.

Đào Nhiễm phản ứng rất nhanh, giật mình đứng dậy, chạy xuyên qua phòng khách kêu to: "Mẹ, nghe con nói!"

  "Đau quá! Mẹ nhẹ tay một chút!"

  "Ahhh cái quái gì vậy!"

  Đào Nhiễm nhảy khắp phòng khách, Trình Tú Quyên đuổi theo cô.

  Kiều Tĩnh Diệu: "..." Cô ngồi đó, không kịp phản ứng.

  Lúc cô ý thức được, Đào Nhiễm đã ăn đánh xong, thút tha thút thít ngồi bên cạnh cô, nước mắt lưng tròng: "Kiều Tĩnh Diệu, tôi cần cậu làm gì?"

  Mặc dù rất đau lòng, nhưng Kiều Tĩnh Diệu suýt chút nữa cười thành tiếng.

  Đó chưa phải là tất cả.

  Trình Tú Quyên mở to mắt: "Đào Nhiễm, lá gan con lớn thật, có bản lĩnh đó thì đừng quay lại. Con lợi hại như vậy mà, kiểm tra 200 học sinh, con đứng thứ hai.. từ dưới lên .. Con còn biết đau cơ đấy, nếu da con mà dày như mặt con, đạn cũng không thể xuyên thủng được."

  Đào Nhiễm không dám phản bác, cô rất nhát gan, ngoan ngoãn cúi đầu nghe giáo huấn, giống như một con chim cút nhỏ đáng thương.

  Kiều Tĩnh Diệu hắng giọng mấy lần, muốn thay Đào Nhiễm nói vài câu nhưng nghĩ đến Trình Tú Quyên dáng vẻ hung hãn liền yên lặng nuốt xuống.

  Đây là di chứng của giàu có đột ngột.

  Trình Tú Quyên vẫn có thói quen dạy con từ trong xương cốt của những phụ nữ bình dân, giọng nói vang dội và đặc biệt chú ý đến điểm số của con.

  Sau khi mắng Đào Nhiễm xong, bà mới khách khí chào hỏi chào Kiều Tĩnh Diệu.

  Trong bữa tối, Đào Nhiễm thuận miệng hỏi: "Cha đâu ạ?"

  Trình Tú Quyên nói, "Đã chết."

  "......Ồ."

Cha của Đào Nhiễm thường không ở nhà, tình cảm với Trình Tú Quyên đương nhiên không tốt lắm. Nhưng ông rất cưng chiều con gái mình, Đào Nhiễm kỳ nghỉ hè chạy ra ngoài chơi cũng là nhờ sự hỗ trợ tài chính mạnh mẽ của ông, đó là lý do tại sao Trình Tú Quyên văn chương thành ra như vậy.

  Chồng vắng nhà, con gái không biết cố gắng.

  Bà tức giận đến mức nuốt một ngụm thức ăn suýt chút nữa nghẹn ở cổ họng, nghĩ đến chuyện mấy ngày trước mới miễn cưỡng nuốt xuống.

  "Đào Nhiễm."

  "Vâng?"

  "Mấy ngày trước, cha con từ trong thị trấn đón một bạn học sinh, cậu ta trạc tuổi con, nghe nói là số một trong huyện, thành tích rất tốt, toán học 150 điểm, có thể đạt được điểm tối đa trong kỳ thi. Người lớn lên cũng đẹp trai, mặt mũi thanh tú, còn hiểu lễ phép."

  Mùa hè tháng 8 không biết có phải do điều hòa bật quá thấp hay không, Đào Nhiễm cảm thấy ớn lạnh.

  Trình Tú Quyên nói: "Mẹ cân nhắc rồi, cậu ta tới vừa lúc, gia sư dạy con cũng vô dụng, nói không chừng bạn cùng tuổi dạy thì có khi con sẽ thông suốt."

        Đào Nhiễm suýt chút nữa không nhịn được nói Khổng Tử dạy con cũng vô dụng.

  Cô kìm lại lời định thốt ra, chợt nghĩ đến chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm trong căn hộ dưới đường núi.

  "Tại sao cha lại đón hắn ta? Gia đình hắn đồng ý sao?"

  Trình Tú Quyên thở dài: "Đứa trẻ kia rất đáng thương, cậu ta là gia đình đơn thân, tháng 7 kia mẹ bị bệnh qua đời, nhà chỉ còn lại mình cậu ấy, nghe nói là bạn học của cha con, vì vậy đón về."

  Nghe bộ dạng thực thảm.

  Trời lạnh như vậy, dọc theo đôi chân thon dài trắng nõn của mình, Đào Nhiễm chẳng những không nghe thấy thương tâm, ngược lại còn luôn cảm thấy kỳ quái.

  "Mấy người cũng tính để người xa lạ trong nhà sao?"

  "Nhiễm Nhiễm này! Bây giờ con thậm chí không có chút thiện lương nào phải không nhỉ?"

"..."

  "Hơn nữa đứa nhỏ kia cũng là người hiểu chuyện, sợ quấy rầy chúng ta cho nên chủ động dọn ra ngoài ở, con cũng đừng có chút lòng dạ hẹp hòi suy đoán người khác, mẹ nói cho con biết, con đi theo người khác chăm chỉ học tập đi. Nếu lần thi tới vẫn đứng thứ hai từ dưới lên, con cứ lưu ý lớp da trên người mình đi."

  Đào Nhiễm sắp bị tức chết rồi.

  Điểm đáng ngờ nhiều vậy, chỉ có mẹ mình đầu óc đơn giản.

  Hắn ta bộ dạng mà thảm như vậy sao cha cô trước đây không nhắc qua? Mẹ vừa chết thì đột nhiên tin đến nhà, lại còn có thể ôn hòa hào phóng ứng phó với Trình Tú Quyên, để lại ấn tượng tốt với cho bà. Một cậu bé lớn lên ở thị trấn nhỏ, cư xử khéo léo, tự nhiên hào phóng, lại còn giữ chặt trái tim của mẹ cô.

  Đào Nhiễm cảm thấy hắn ta đề xuất chuyển ra ngoài không phải bởi vì ra ngoài tự do không ai quản sao?

  Càng nghĩ càng có khả năng.

  Ngay cả trước khi gặp nhau, Đào Nhiễm đã không có ấn tượng tốt về "con nhà người ta" này.

  Cô rầm rì phản bác: "Chỉ có mẹ mới có lòng, sao con lại cảm thấy anh ta nghe không giống người tốt."

  "Thế con là người tốt đúng không! Nói một câu nữa đi, ăn xong con rửa bát."

  Đào Nhiễm trong giây lát im như thóc.

  Sau khi ăn xong, mẹ Trương cầm chén thu dọn, hỏi Đào Nhiễm: "Đào Đào ở Băng Thành có vui không? Nhìn khuôn mặt nhỏ này gầy đi rất nhiều đấy."

  "Rất thú vị nha, ở đó rất tuyệt."

  Trình Tú Quyên trở về phòng và lại đi xuống lầu, đưa chiếc ví trong tay cho Đào Nhiễm: "Mấy đứa sẽ bắt đầu đi học vào ngày 1 tháng 9, đứa trẻ kia tốt bụng, hứa sẽ dành thời gian dạy dỗ con, con tranh thủ mấy ngày này đi mua cho cậu ta ít đồ đi? Quần áo giày dép, cậu ta mới chuyển đến đây nên chắc chưa quen, không ai chăm sóc, chúng ta đối xử tốt hơn với cậu ấy chút."

Đào Nhiễm lấy ví, xem như nhận.

  Trình Tú Quyên nheo mắt nhìn cô: "Tóc con thật xấu."

  "..."

  ~

  Rửa mặt xong, Kiều Tĩnh Diệu nằm trên giường lớn của Đào Nhiễm cảm thán: "Mẹ cậu thật năng nổ."

  "Vậy thì tặng cậu đó."

  "Tôi sợ đau nha." Kiều Tĩnh Diệu cười nói, nhưng cô có thể cảm giác được Trình Tú Quyên đối với mình lạnh nhạt. Cô không để bụng, chính mình thành tích cũng kém, lớn hơn Đào Nhiễm một lớp, học ở trường không giỏi lắm, cha mẹ nhất định không thích con gái mình kết bạn với người như vậy.

  Kiều Tĩnh Diệu hỏi Đào Nhiễm: "Chàng trai kia, ngày mai cậu có định gặp cậu ta không? Mua gì cho cậu ta?" Cô để Đào Nhiễm đưa con búp bê lớn trên mặt đất cho mình ôm.

  Đào Nhiễm cúi người ôm búp bê: "Chờ mấy ngày nữa, tôi cứ luôn cảm thấy hắn..." Cô cứ luôn cảm thấy "đứa trẻ nhà khác" này là cái đồ xấu xa.

  Lời nói nghẹn lại trong cổ họng, mắt cô dán chặt vào một món đồ trên sàn với vẻ hoài nghi.

  Một chiếc bật lửa màu đen.

  Cha cô phổi không tốt, bỏ thuốc lá rồi.

Cô nheo mắt, cầm chiếc bật lửa màu đen lên, cảm thấy trong lòng bàn tay lành lạnh.

  Cái này dường như đang lạnh lùng thông báo cho cô hai điều:

  Đầu tiên, hắn đã ở trong phòng cô.

  Thứ hai, hắn ta chắc chắn không phải là người tốt.