Không Tin Anh Yêu Thầm Tôi Đâu

Chương 14: Tránh còn không kịp



Trần Chí Cương có hai tiết dạy cuối vào buổi chiều, mẹ của Đào Nhiễm lại gọi điện cho ông vào buổi sáng, thỉnh cầu nhất định chỗ ngồi của Đào Nhiễm phải được chuyển đi.

  Trần Chí Cương tính tình hòa nhã, ông có thể cảm nhận được sự nôn nóng của mẹ Đào Nhiễm qua điện thoại, mặc dù ông không hiểu tại sao nhưng vì là chuyện gia đình nên không tiện hỏi.

  Thầy Trần đến lớp sớm hơn vài phút, nhìn thấy Đào Nhiễm đang uống nước ở hàng cuối cùng, liền đến nói với cô về việc đổi chỗ ngồi.

  Đào Nhiễm gật đầu đồng ý.

  Hầu hết các học sinh nam trong lớp vẫn chưa lên, có lẽ đang chơi bóng rổ.

  Mấy ngày nay vừa chớm thu, thời tiết mát mẻ nên muốn tranh thủ thời tiết tốt để ra ngoài vui chơi.

Đoạn Phần Phương đặt cuốn tiểu thuyết trong tay xuống, kinh ngạc hỏi: "Nhiễm Nhiễm, cậu lại chuyển về à?"

  "Đúng vậy."

  Vài ngày sau khi chuyển đến ngồi cùng bàn với Ngụy Tây Trầm, cô lại chuyển về, đổi chỗ gần như đã thành thói quen.

  Đào Nhiễm thu dọn đồ đạc trên bàn, sau đó đứng dậy dọn bàn.

  Vài nam sinh lần lượt bước vào từ cửa sau của lớp học.

  Lam Tấn nhìn sang: "Này, anh Ngụy, bạn cùng bàn anh chuyển chỗ rồi."

  Mấy nam sinh vừa chơi bóng rổ xong, mồ hôi trên trán chảy xuống cằm.

  Ngụy Tây Trầm bước vào lớp học, nhìn theo ánh mắt của Lam Tấn, Đào Nhiễm đang định kéo cái bàn, Đoạn Phân Phương cũng đang giúp đỡ.

  Ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lùng.

  Lam Tấn liếc mắt nhìn Ngụy Tây Trầm, trông rất không ổn nha, có nên kéo một chút hay không đây?

  Nhưng mà trước khi hắn có thời gian để đưa ra quyết định, Ngụy Tây Trầm đã bước tới.

  Anh giơ chân giẫm lên thanh ngang dưới bàn của Đào Nhiễm.

  Hai cô gái đang kéo, Ngụy Tây Trầm giẫm lên thanh ngang, họ không thể kéo một centimet nào.

Nam sinh nhìn Đào Nhiễm với ánh mắt lạnh lùng.

  Một trong những ưu điểm của Đoạn Phần Phương là cô đặc biệt có mắt nhìn, cô cảm nhận được sự đáng sợ trong ánh mắt của Ngụy Tây Trầm, lập tức buông tay.

  Đào Nhiễm cau mày nhìn anh: "Anh làm gì vậy?" Khi hỏi câu này, cô thực sự cảm thấy có chút chột dạ.

  Bởi vì cả ngày nay cô chưa nói với Ngụy Tây Trầm rằng sẽ chuyển chỗ ngồi, hơn nữa chuyện trả lại chi phiếu và bật lửa ở hành lang rõ ràng như vậy, nhưng bây giờ Ngụy Tây Trầm lại cho cô cảm giác sắp bùng nổ.

  Tất cả học sinh trong lớp đều quay đầu nhìn lại.

  Ngụy Tây Trầm giận dữ cười đáp lại: "Cô không nghe nói mời Thần dễ dàng hơn đuổi Thần đi sao? Đây là nơi cô có thể tùy ý đi tới sao?"

  Có một khoảnh khắc im lặng trong lớp học.

  Anh thực sự tức giận, thậm chí hình tượng ôn hòa vất vả duy trì trong quá khứ cũng không cần. Nguỵ Tây Trầm giống như một tên côn đồ. Chỉ có Lam Tấn đứng phía sau muốn vỗ tay khen ngợi.

  Dưới con mắt của mọi người, Đào Nhiễm cũng có chút hoảng, cô không ngờ Ngụy Tây Trầm lại thẳng thừng đối đầu với mình như vậy.

  Nhưng cô không dám hỏi vậy anh muốn thế nào?

  Lỡ như Ngụy Tây Trầm thật sự muốn làm gì đó, chỉ sợ đến lúc đó cô xuống đài không được.

  Đào Nhiễm nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."

  Cô lựa chọn xin lỗi.

  Những người khác không hiểu ý nghĩa của việc cô chuyển chỗ ngồi, nhưng Ngụy Tây Trầm nhất định hiểu.

  Điều đó có nghĩa là nhà họ Đào không cần hắn nữa.

  Cô cũng từ bỏ hắn, im lặng, không một chút đấu tranh mà từ bỏ hắn.

  Cô chưa bao giờ ngoan ngoãn như vậy nghe lời, nhưng lần này Trình Tú Quyên chỉ nói một lần, cô liền đồng ý.

  Cô thực sự xin lỗi Ngụy Tây Trầm.

  Ánh mắt lạnh băng của anh khiến cô xấu hổ cúi đầu, cô nhỏ giọng nói: "Anh nhường đường một chút có được không?"

  Có được không?

  Đôi mắt cay xè đau đớn, nam sinh trước mặt không chịu nhúc nhích.

Trong mắt anh hiện lên một chút mỉa mai, lửa giận trên người biến thành cảm giác áp bức, như thể giây sau sẽ bùng nổ.

  Họ trở thành tâm điểm chú ý của cả lớp, rất nhiều học sinh đang xì xào suy đoán của mình.

  Đào Nhiễm đỏ mặt giữa cuộc thảo luận, giờ học sắp bắt đầu, Trần Chí Cương ra ngoài lấy nước, nếu ông nhìn thấy Ngụy Tây Trầm không chịu lùi bước nhất định sẽ là một điều rất tồi tệ.

  Ngụy Tây Trầm tức giận như vậy, thực ra thì anh càng cảm thấy mình bị người khác chơi xỏ.

  Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên anh bị người khác đùa bỡn nhưng lại không có ý báo thù.

  Cách Đào Nhiễm đưa cho anh chiếc bật lửa, cách cô đỏ mặt lui về sau, anh nghĩ rằng mặc dù nhà họ Đào đã từ bỏ anh, nhưng cô ấy thì không.

  Tuy nhiên, chỉ trong ngắn ngủi vài chục phút, cô đã dùng hành động nói với anh rằng cô đã sớm từ bỏ. Trả lại chiếc bật lửa cho anh chẳng qua là chặt đứt những ràng buộc cuối cùng.

  Trong không khí đều tràn ngập lạnh lẽo.

  Lam Tấn thấy tình thế không ổn liền tiến lên lôi kéo.

  Một mảnh yêu tĩnh, chỉ có Đoạn Phần Phương thì thào nói: "Nhiễm Nhiễm, cậu khóc à?"

  Những lời này thực nhẹ.

  Ngụy Tây Trầm nhìn sang, đôi mắt của Đào Nhiễm thực sự đã đầy nước mắt.

  Đây là lần đầu tiên anh hận một người đến thế, hận không thể bóp cổ cô đến chết. Chỉ thế sẽ khiến anh không còn những suy nghĩ quay đi quay lại nữa.

  Tuy nhiên anh chỉ thu lại chân trên bàn, không nhìn cô nữa mà ngồi xuống chỗ của mình.

  Cô khóc.

  Chuông vào lớp vang lên.

Đào Nhiễm dụi dụi mắt, trong mắt rất đau, tựa hồ có dị vật gì đó buộc cô phải khóc.

  Những ánh mắt tò mò dò xét vẫn chưa thu lại. Trần Chí Cương đã vào lớp, Đào Nhiễm không di chuyển bàn nữa, phải đợi cho đến khi tan học nếu muốn di chuyển nó.

  Cô ngồi xuống bên cạnh Ngụy Tây Trầm.

  Đến nay mối quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn rạn nứt.

  Mắt cô khó chịu, lại còn khóc nên chỉ nằm gục xuống bàn, không nhìn anh.

  Dù sao thì anh cũng đã hận cô và gia đình cô như vậy rồi, hận cô hơn nữa cũng không sao.

  Cô rầu rĩ nằm trong vòng tay mình, nghĩ ngợi lung tung đủ thứ.

  Bây giờ đã là tháng mười, trong phòng học không còn bật quạt, chỉ có giọng nói trầm ổn của giáo viên vang vọng trong phòng học, thỉnh thoảng vang lên tiếng học sinh.

  Cô nhắm mắt lại, dường như có thể nghe thấy tiếng thở dốc đè nén của nam sinh bên cạnh.

  Lần đầu tiên Đào Nhiễm cảm thấy bọn họ thực sự đã làm tổn thương anh.

Có lẽ rời khỏi trấn nhỏ Thanh Từ không phải là lựa chọn tốt nhất cho hắn. Gia đình cô đã đưa hắn đến đây, nhưng họ lại sợ hãi hắn, kiêng kị hắn.

  Anh cũng ghét bọn họ.

  Mơ mơ màng màng, một tiết học mau qua đi.

  Trần Chí Cương vẫn dành vài phút để họ tiêu hóa kiến ​​​​thức, thậm chí còn đưa ra một số lời khuyên.

  Đoạn Phần Phương càng nghĩ càng không đúng, cô quay đầu đẩy Đào Nhiễm cánh tay: "Nhiễm Nhiễm?"

  Đào Nhiễm ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe.

  Đoạn Phần Phương do dự một chút nói: "Vừa rồi thầy Trần nói, cậu có nghe thấy không?"

  Đào Nhiễm lắc đầu.

  Đoạn Phân Phương nhìn thoáng qua mắt cô: "thầy Trần vừa rồi nói có một số học sinh lớp 5 của trường mắc bệnh viêm kết mạc. Bây giờ là mùa chuyển giao giữa hè và thu, là thời điểm bệnh viêm kết mạc có tỷ lệ mắc cao. Mọi người chú ý, nếu phát hiện thì lập tức đến bệnh viện trị liệu. Mắt của cậu..."

  Cô ấy nói nhiều như vậy, Đào Nhiễm đương nhiên hiểu ý của cô.

  Trong trường học sinh nhiều, tốc độ lây nhiễm bệnh cũng nhanh.

  Hơn nữa bạn tốt Kiều Tĩnh Diệu của cô, cũng lớp 5 ban Ba, đôi mắt cũng đau đến đỏ.

  Đào Nhiễm nói: "Cho mình mượn cái gương."

  Đoạn Phần Phương lấy nó ra khỏi cặp sách đưa cho cô.

  Trong gương, xung quanh đồng tử của cô có một số tia máu nhỏ và một khối nhỏ màu đỏ.

     Tim Đào Nhiễm chùng xuống.

  Thảo nào cô chỉ muốn dụi mắt khóc.

  "Có thật không?"

  Đào Nhiễm gật đầu: "Cảm giác đúng vậy."

  Nữ sinh bên cạnh thì thầm với bạn học của mình, "Đào Nhiễm hình như bị viêm kết mạc..."

  "Trời ơi? Sẽ lây bệnh đó. Bảo cô ấy mỗi ngày đi chơi với nhóm người ban ba kia. Bây giờ mang thứ này đến lớp chúng ta. Cẩn thận đừng đụng vào đồ cô ấy chạm vào..."

  Viêm kết mạc là bệnh về mắt, lây lan nhanh, khi mắc bệnh thì mắt có màu đỏ nên còn gọi là bệnh đau mắt đỏ.

  Tin tức dường như mọc chân, nó lan truyền nhanh đến mức mọi người đều nhìn Đào Nhiễm với ánh mắt né tránh.

  Vài bạn học thân với Đào Nhiễm chạy tới hỏi cô: "Làm sao vậy, khó chịu sao? Có muốn đi bệnh viện không?"

 Đào Nhiễm lắc đầu: "Chỉ còn tiết cuối cùng thôi, sắp tan học rồi, các cậu tránh xa mình ra, viêm kết mạc sẽ lây."

  Các học sinh không nài nỉ nữa, tất cả trở về chỗ ngồi của mình.

  Tuy nhiên, dù mọi người có thể cách xa cô, nhưng một người tránh không khỏi.

  Ngụy Tây Trầm đã không nói một lời nào với cô kể từ tiết đầu.

  Chuyện này lan truyền rất nhanh nên anh không thể nào không biết gì được.

  Lam Tấn liếc nơi này nhiều lần, muốn nói Anh Ngụy tránh nó.

  Trong khi Lam Tấn liều mạng chớp mắt, Ngụy Tây Trầm đứng dậy, rời khỏi lớp mà không nói một lời.

  Đào Nhiễm bên người đột nhiên trở nên trống rỗng, trong lớp bạn học nhìn sang, hoặc là trào phúng hoặc là đồng tình. Tuy nhiên, không ai dám bén mảng tới.

  Mọi người lo lắng về bản thân họ đầu tiên đã.

  Cô thở dài , tiếp tục nằm trên bàn, đôi mắt khó chịu đến mức cô cố chịu không dụi chúng.

  Đào Nhiễm không đổi lại chỗ.

  Cô hiện tại người gặp người ngại,  cũng không muốn Đoạn Phân Phương bị lây bệnh.

  Viêm kết mạc rất khó chịu, cô không muốn Đoạn Phần Phương bị như vậy.

  Huống chi Ngụy Tây Trầm đã đi rồi, tạm thời cô ngồi ở phía sau, như vậy cũng tốt cho mọi người.

  Trác Lương nhìn lại mấy lần, cuối cùng chỉ thở dài một hơi.

  Mặc dù ngày thường Lam Tấn và Đào Nhiễm không thân, nhưng bây giờ không hiểu sao lại cảm thấy đáng thương cho cô gái nhỏ nhắn nằm trên bàn kia.

  Một lúc sau lớp học bắt đầu.

 Ngụy Tây Trầm còn chưa có trở lại, Trần Chí Cương đẩy kính, trên mặt tràn đầy nghi hoặc: "Ngụy Tây Trầm đâu?"

  Lam Tấn mặt không đổi sắc: "Thưa thầy, bạn ấy đau bụng đi vệ sinh."

  "Ồ." Trần Chí Cương hướng mắt nhưng thật ra không hoài nghi.

  Ước chừng mười phút sau, Lam Tấn mắt sắc nhìn thấy một người từ cửa sau phòng học đi vào.

  Thiếu niên trên trán tóc ướt sũng, hiển nhiên rất nóng, còn thở hổn hển, thừa dịp thầy giáo đang viết bảng vội vàng ngồi xuống chỗ của mình.

  Anh di chuyển rất nhẹ nhàng, không ai chú ý đến.

  Lam Tấn vừa định gọi nhỏ một tiếng anh Ngụy.

  Nhưng lại nhìn thấy Ngụy Tây Trầm xoa đầu cô gái bên cạnh, nhẹ giọng gọi Đào Nhiễm.

  Đào Nhiễm nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe.

  Trên má vẫn còn hai giọt nước mắt không kìm chế được.

  Bộ dáng cô chật vật, trông rất thảm, Đào Nhiễm vừa định lau nước mắt.

  Ngụy Tây Trầm đè tay cô.

  Gió mùa thu mơn man dịu dàng.

  Anh dùng một tay cô cằm cô lên, tay kia nhẹ nhàng lau mắt cho cô bằng một chiếc khăn sạch.

Đào Nhiễm ngây người nhìn anh.

  Thiếu niên ướt đẫm mồ hôi, mắt đen như mực.

  Hóa ra anh chạy xa như vậy chỉ để mua khăn lau và nước muối sinh lý.

  Sau đó nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

  Đôi mắt cô vẫn còn khó chịu, nhưng gương mặt lại hơi đỏ.

  Mọi người đều nhìn vào bảng đen, duy chỉ có anh nhìn cô chăm chú.

  Đào Nhiễm đột nhiên nhanh trí, gọi anh bằng một giọng rất nhỏ: "Ngụy Tây Trầm." Đầu óc của cô thậm chí đã ngừng hoạt động trong giây lát, cô dùng khí âm hỏi anh, "Anh có phải thích tôi không?"

  Chàng trai nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ như thỏ mà người khác tránh còn không kịp của cô, nhếch khóe môi.

  Anh nói rất nhẹ trả lời cô: "Đánh rắm."

  "..."