Không Tin Anh Yêu Thầm Tôi Đâu

Chương 16: Chìa khóa



 Cằm của cô bị nhéo, đôi mắt đỏ hoe ngấn nước, cả khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ.

  Đào Nhiễm hất tay Ngụy Tây Trầm ra, cười đến khó coi: "Thật trùng hợp."

  Giang Diệp yên lặng nhìn cô, Phó Địch lại cười phụt một tiếng hỏi cô: "Viêm kết mạc à?"

  Đào Nhiễm gật đầu, lần đầu tiên gặp lại tình địch cũ, cô đã thất bại thảm hại. Cô ấy có tóc đen thẳng dài, trang điểm nhẹ, mặc quần áo đẹp.

  Cô bị viêm kết mạc, lúc mở to đôi mắt chỉ thấy khủng bố. Mái tóc đẹp một thời của cô bị cắt rối bù, và một chiếc khăn quàng cổ được quấn quanh cổ.

  Đào Nhiễm cảm thấy xấu hổ, nhưng chính chàng trai bên cạnh cô đã gây ra tất cả những điều này.

  Không có cô gái nào không yêu cái đẹp, cho dù Giang Diệp đã trở thành "đối tượng theo đuổi trước đây" của cô, cô cũng không muốn bị anh nhìn thấy bộ dạng hiện tại.

  Đào Nhiễm tức giận đến mức ước gì mình có thể lây bệnh viêm kết mạc cho Ngụy Tây Trầm, để anh ta đỏ mắt với cô, đi gặp người trong lòng của anh ta để xem anh ta phản ứng thế nào.

  Nhưng Ngụy Tây Trầm da thịt thô ráp, đụng nước mắt cô cũng không sao, cho nên ý nghĩ này chỉ có thể tạm thời gác lại.

  Giang Diệp nhíu mày nhìn vào mắt cô muốn bước tới. Phó Địch hừ hai tiếng, thấp giọng nói: "Anh làm sao vậy, cái kia sẽ lây bệnh."

Đào Nhiễm nhìn chằm chằm vào Phó Địch với đôi mắt to đỏ, khiến Phó Địch hoảng sợ.

  Giang Diệp nhịn không được cong lên khóe môi.

  Anh vẫn đến.

  "Có đau không?" Thiếu niên thanh âm mềm mại như gió thoảng, thổi vào trong lòng.

  Thực ra vết thương không đau lắm, chính là cảm giác dị vật trong mắt khiến người ta khó chịu, nhưng phải nói đau mới khiến người ta xót xa.

  Đào Nhiễm ủ rũ tâm tình: "Đau quá ~"

  Cô luôn biết cách đánh giá tình hình, sự bối rối này cùng với giọng điệu nhẹ nhàng có vẻ cảm giác khá đau. Ngụy Tây Trầm cười lạnh một tiếng, đeo lại kính râm cho cô.

  Một nửa khuôn mặt ngay lập tức bị che khuất.

  Đào Nhiễm lúc này không ý kiến.

  Cô cảm thấy an toàn hơn khi đeo kính râm.

  Lam Tấn quan sát náo nhiệt hồi lâu, sau đó nghiêng người hỏi Ngụy Tây Trầm: "Anh Ngụy, anh còn muốn chơi bi-a không?"

  Ngụy Tây Trầm gật đầu.

Ngụy Tây Trầm đi mấy bước, thấy Đào Nhiễm còn đứng ở nơi đó, cong môi nói: "Còn không đi sao? Không phải nói ngồi một lát sẽ đi sao?"

  Hắn bình tĩnh nói dối, ý là Đào Nhiễm vốn là đi cùng bọn họ, chẳng qua đi đường mệt mỏi ngồi ở chỗ này một lát, cũng không có ý nghe lén. Gián tiếp giúp đỡ cô.

  Lam Tấn trợn to hai mắt vừa định nói chuyện, Văn Khải liền khoác lên vai, hắn ý thức ngậm miệng lại.

  Đào Nhiễm sửng sốt một lúc, trong tiềm thức nghĩ rằng mình đã nói điều đó khi nào nhỉ. Nhưng sau khi phản ứng lại, cô lập tức vui vẻ nói: "Đi thôi!"

  Cô nhìn Giang Diệp và Phó Địch lần cuối.

  Đào Nhiễm nghiến răng, hạ quyết tâm làm kẻ xấu. Phó Địch không phải thứ tốt, Giang Diệp tốt như vậy, không cần tiện nghi cho cô ta.

  Cô thì thầm vào tai Giang Diệp những lời không hay: "Cô ta có mấy người bạn trai, anh đừng thích cô ta."

  Cô nói xong cũng cảm thấy mình thật tệ, vành tai đỏ bừng.

  Thiếu niên trước mặt cúi đầu nhìn cô, khóe miệng mang theo một nụ cười nhẹ: "Được."

  Đào Nhiễm nhận được câu trả lời, chạy đi một cách mãn nguyện.

  Cô lại hối hận nghĩ, nếu như cô da mặt dày nói thêm mấy lần, kỳ thật em rất đáng yêu, cho nên anh thích em đi.

  Giang Diệp cũng nên nói "Được" với cô, điều đó sẽ tốt biết bao.

  ~

  Đám thiếu niên nam nữ hướng đến quán bi-a mới mở ở góc phố.

  Trên đường đi, Đào Nhiễm nghe thấy nhóm bạn của Lam Tấn đang nhỏ giọng thảo luận về Phó Địch, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cười tục tĩu.

  Đào Nhiễm mặc dù không thích Phó Địch nhưng cô cũng ghét thái độ khinh bạc của nhóm người này.

  Ngụy Tây Trầm đi ở phía trước, hắn thính giác rất tốt, nghe những lời tục tĩu kia cũng không nhíu mày.

  Đào Nhiễm nói với Lam Tấn, "Cậu quản các anh em của cậu đi."

 Lam Tấn dùng ánh mắt xem bệnh tâm thần nhìn cô: "Quản cái gì, đây là sự thật."

  Bản thân Lam Tấn là một người rất hay buôn chuyện, hắn hỏi Đào Nhiễm: "Hứa Thâm chẳng lẽ chưa nói với cậu, cô ta đã từng qua tay Hứa Thâm sao?"

  Thật không có nói với cô mà.

  Lam Tấn lại nói: "Cô ta là ai chứ? Anh biết tôi biết trời đất biết, rất nhanh toàn bộ trường cấp ba ở Cẩm Thành đều sẽ biết. Nửa tháng nữa là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, cậu biết không?"

  Đào Nhiễm gật đầu.

  "Trường Thất trung bên cạnh tỏ vẻ muốn hữu nghị, muốn góp vui một tiết mục. Đó là tiết mục đạt giải nhất cuộc thi văn nghệ trường bọn họ, cho nên Phó Địch sẽ qua múa. Cô ta không thể đến trường học chúng ta được, đến một lần là thêm một bạn trai."

  Câu cuối cùng khiến cả đám thiếu niên bật cười.

  Đào Nhiễm vẫn cảm thấy không thoải mái, dứt khoát không đáp lời hắn.

  Đếm từng ngày, có lẽ là sau khi kỳ thi tháng đầu tiên kết thúc, lễ kỷ niệm của trường sẽ bắt đầu.

  Cô ngẫm lại cái điện thoại còn sờ chưa kịp nóng tay lại cảm thấy tiếc nuối, khẽ hỏi Ngụy Tây Trầm: "Này, anh có cách nào để cải thiện điểm số trong thời gian ngắn không, hoặc đột nhiên làm bài tốt?"

  Ngụy Tây Trầm nhướng mày: "Ừ."

  Đào Nhiễm thực sợ câu tiếp theo hắn nói sẽ là đổi đầu cho cô là được.  

Cô lời lẽ chính đáng: "Nói trước đi, ăn gian không tính."

  Ngụy Tây Trầm nói: "Tôi có thể dạy cô."

  Đào Nhiễm nói: "Anh tưởng bở, tôi không cần anh dạy."

  Ngụy Tây Trầm cười lạnh: "Cô tưởng bở, trên đời không có cơm miễn phí, cô van xin tôi cũng không dạy cô."

  Đào Nhiễm nghĩ về vài đề mà cô có thể làm vào buổi sáng hôm đó, cảm thấy Ngụy Tây Trầm thực sự rất lợi hại. Cô không có khí cốt gì, chỉ do dự một chút: "Vậy tôi van anh."

        "..."

  "Tôi sẽ mua kem cho anh."

  Ngụy Tây Trầm gần như phá lên cười.

  Chiếc kính râm che gần hết khuôn mặt, làn da lộ ra trắng nõn và đôi môi đỏ mọng.

  Hắn cong môi: "Ai muốn kem que của cô, cô đáp ứng tôi một điều kiện."

  Đào Nhiễm nói: "Không được quá phận."

  "Uhm."

  "Vậy thì được." Đào Nhiễm thầm nghĩ, làm được thì làm, không làm được thì đổi ý. Cô chỉ muốn lấy lại điện thoại di động, không muốn mất mạng.

  Cả nhóm đi bộ một lúc thì đến quán bi-a ở góc đường.

  Quán bi-a mới khai trương, kinh doanh tương đối vắng vẻ.

  Vừa đến nơi này, Lam Tấn ngẩng cao đầu bước đi.

  Đó là một món quà sinh nhật từ cha hắn, theo góc độ kinh doanh mà nói, vị trí không tốt lắm nhưng dẫn bạn bè đến chơi một mình rất tiện, lại đỡ mất mặt.

  Lan Tấn chào hỏi: "Mọi người tùy ý chơi, cứ coi như nhà mình."

  Đào Nhiễm lần đầu tiên đến phòng bi-a, nhìn cái gì cũng tò mò.

  Tiệm bi-a này không lớn lắm nhưng đầy đủ các thiết bị.

  Trên chiếc bàn xanh đã đặt những quả bóng trơn màu. Bố cục bên trong khá tao nhã, giấy dán tường kiểu châu Âu màu đen, trên đó treo một số khung ảnh của các cuộc thi quốc tế.

  Đèn được gắn trên trần nhà, đang là giờ hoạt động nên đèn sáng trưng.

  Lam Tấn muốn cho Ngụy Tây Trầm thấy kỹ năng của mình, vì thế hỏi anh: "Anh Ngụy, đánh cái gì?"

  "Bi-a."

  "Được."

  Các chàng trai cởi áo khoác.

 Lam Tấn căn bản không mặc đồng phục, liền cởi áo ngoài, bên trong là áo sơ mi đen.

  Căn phòng đã nóng lên, Ngụy Tây Trầm cũng cởi áo khoác.

  Không biết anh nghĩ gì, tóm lại trước mặt vẫn mặc đồng phục. Bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng, Ngụy Tây Trầm vai rộng eo hẹp, Đào Nhiễm liếc mắt nhìn đi chỗ khác.

  Cô đột nhiên nhớ tới buổi tối đầu tiên Ngụy Tây Trầm chạy bộ trở về, thiếu niên trán ướt đẫm, hai mắt thâm quầng, lúc đó còn mặc áo ngắn tay, quần áo ướt đẫm mồ hôi, không mang dáng vẻ thiếu niên trẻ trung mà ngược lại là cảm giác của một người đàn ông trưởng thành chiếm ưu thế.

  Hai người sắp so tài, đàn em của Lam Tấn tự nhiên đến cổ vũ. Văn Khải nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh, một đám người vây quanh bàn.

  Khái niệm về bi-a của Đào Nhiễm rất đơn giản, cô chỉ biết đánh bóng bằng gậy, còn lại không biết gì.

  Họ đánh một hồi lâu nhưng Đào Nhiễm vẫn không thể nhìn thấy đường đi trận đánh.

  Chỉ thấy cơ bản vẫn là Ngụy Tây Trầm ở thế đánh.

  Khuôn mặt thiếu niên bình tĩnh, Ngụy Tây Trầm nghiêng người sau khi mài đầu gậy trên bột mịn.

  Từ điểm nhìn của Đào Nhiễm, anh có mái tóc đen và trên người là bộ quần áo trắng, ánh mắt điềm tĩnh, khoanh tay, anh hơi dùng lực, quả bóng đỏ bị quả bóng trắng đánh một chạm liền đi vào.

  Trên người anh thậm chí còn có chút lười biếng, ra đòn không thương tiếc.

  Không khí tĩnh lặng.

  Mọi người đều chăm chú theo dõi anh thi đấu.

  Nếu đây là một trận đấu bóng rổ, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái hét lên chói tai.

  Đào Nhiễm hỏi Văn Khải: "Tại sao Lam Tấn không chơi? Bọn họ không đấu sao?"

       Văn Khải cười không thiện cảm.

  Lam Tấn đứng cách đó không xa, trong lòng bực muốn chết, hắn chắc là người bị cuồng ngược rồi. Hắn muốn gào lên với Ngụy Tây Trầm, anh em ơi, đây là một trận giao hữu, anh có hiểu trận giao hữu không, để cho người em này đường sống đi.

  Văn Khải giải thích cho Đào Nhiễm: "Chơi là để ghi điểm. Quả bóng này được gọi là bi-a, có những hạn chế, không thể chơi tùy tiện. Trước tiên phải ghi một quả bóng màu đỏ, sau đó chơi một quả bóng màu. Mỗi quả bóng đỏ 1 điểm. Trong số các quả bóng màu, bóng vàng 2 điểm, bóng xanh lá cây có 3 điểm, bóng cà phê 4 điểm, bóng lam 5 điểm, bóng hồng 6 điểm và bóng đen 7 điểm. Ghi cầu thì cứ tiếp tục, trượt thì đổi cho người kia đánh."

Đào Nhiễm hiểu ra, cảm thông nói: "Cái kia, Lam Tấn thật đáng thương."

  Lam Tấn gần như lệ rơi đầy mặt....

  Văn Khải nghiêm trang nói bừa: "Đúng rồi, xem bi-a có một quy tắc. Nếu ghi được một quả bóng đen, những người xung quanh nên vỗ tay, nếu không chính là không lễ phép."

  Đào Nhiễm gật đầu.

  Mấy vòng đi xuống, Ngụy Tây Trầm về cơ bản đã thắng.

  Anh nhắm cơ của mình vào quả bóng trắng, quả bóng trắng lăn ra và đánh vào quả bóng đen.

  Chung quanh yên tĩnh, sau một tiếng lanh lảnh, quả bóng đen vững vàng được lăn vào lỗ.

  Mọi người chưa kịp phản ứng thì giọng nói lanh lảnh của cô gái ngồi trong góc đã truyền đến: "Được! Hay quá!"

  Cô vỗ tay thật mạnh.

  Xung quanh im lặng, mọi người sững sờ nhìn Đào Nhiễm.

  Văn Khải cười đến suýt nữa co giật.

  Cô gái này thật tốt ha, vừa ngốc lại đáng yêu.

  Ngụy Tây Trầm nhướng mày, kinh ngạc nhìn Đào Nhiễm, không khỏi cong lên khóe môi.

Anh ngừng đánh bóng, đặt cây cơ xuống và đi đến trước mặt cô.

  Cô ngồi trên chiếc ghế đẩu cao chỉ ngang ngực anh.

  "Này, Đào Nhiễm." Chàng trai cúi đầu nhìn cô, trên mặt lộ ra nụ cười, "Cô thầm yêu tôi sao?"

  Cô gái đã tháo kính râm ra, đôi mắt đỏ hoe, nhưng bây giờ má cô ấy cũng đỏ.

  Chung quanh truyền đến tiếng la ó và huýt sáo của đám thiếu niên.

  Đào Nhiễm đỏ mặt, vô thức đấm vào ngực anh, ở trước mặt bao nhiêu người cô hận không thể mắng anh đánh rắm, cô sắp khóc: "Anh nói nhảm!"

  "Xì." Thiếu niên che ngực, không tự chủ được cười to.

  Trái tim đang đập trong lồng ngực mềm đến rối tinh rối mù.

  "Cô hung dữ như vậy." Ngụy Tây Trầm cười muốn chết.

  Thù cũ hận mới chồng chất, Đào Nhiễm hận không thể đem hắn đóng đinh vào quan tài, sau đó đem Văn Khải đóng đinh chôn cùng.

  Cô nhảy xuống ghế cao chạy ra ngoài: "Tôi về nhà đây."

  Một nhóm thiếu niên bị bỏ lại nhìn nhau.

  Ngụy Tây Trầm cười cười, một chút cũng không bực, cũng không lấy áo khoác mà cứ thế đi theo.

  Bầu trời xanh thẫm, mây trắng tản ra vài làn khói nhẹ.

  Cô phía trước hầm hừ mà đi, đột nhiên quay đầu lại, trừng lớn mắt nhìn anh, chỉ vào anh mắng: "Không được đi theo tôi!"

  Anh phớt lờ việc cô dậm chân, nắm lấy tay cô và đặt một chùm chìa khóa vào lòng bàn tay Đào Nhiễm.

  Ngụy Tây Trầm trong mắt hiện lên ba phần ý cười: "Cất đi, chìa khóa nhà tôi."