Không Tin Anh Yêu Thầm Tôi Đâu

Chương 21: Họp phụ huynh



     Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc viên mãn, sự kiện diễn ra rất thành công, chương trình rất tuyệt vời và người dẫn chương trình được lựa chọn hoàn hảo.

  Đến tuần thứ hai, Đào Nhiễm nhận được giấy chứng nhận và tiền thưởng.

  Tiền thưởng là 500 nhân dân tệ, không quá nhiều nhưng đối với học sinh thì cũng khá ổn.

  Năm nay muốn mua một que kem cũng tốn 50 xu.

  Biết được điều này, Trình Tú Quyên vô cùng vui mừng, hiếm được dịp khen ngợi cô, thậm chí còn cho cô thêm tiền tiêu vặt. (Truyện edit bởi fanpage Áo_bông_nhỏ hay Fanpage Trên kệ sách có gì?. Mời mọi người ghé qua.)

  Kỳ thật Đào Nhiễm không thiếu tiền tiêu, tiêu cũng rất tiết kiệm. Có lẽ là bởi vì khi còn bé cô cùng một đám khỉ bùn chơi thời gian dài, trong xương cốt cũng không muốn làm đại tiểu thư.

  Đào Hồng Ba hứa sẽ mua cho cô một chiếc điện thoại di động mới, lần này Đào Nhiễm đã giấu nó rất kỹ và đặc biệt tắt tiếng.

  Đối với Đào Nhiễm, trong ngày kỷ niệm thành lập trường, đáng nhớ nhất là nụ hôn trên lưng của Ngụy Tây Trầm và bánh quy và sữa mà Giang Diệp đưa cho.

  Nụ hôn của Ngụy Tây Trầm có độc, cô không dám dính đến nó.

  Nhưng cô không đụng đến bánh quy và sữa của Giang Diệp.

  Mặc dù Đào Nhiễm trông có vẻ nhút nhát nhưng sự kiên định trong xương của cô hiếm khi dao động.

  Khi cô theo đuổi Giang Diệp, cho dù cô có bị chế nhạo bao nhiêu, cô cũng không bao giờ dao động, vẫn chờ mỗi ngày với đôi mắt sáng ngời.

  Sau khi nói xin lỗi với Giang Diệp, cô không làm phiền anh nữa.

  Cô cầm được buông được, nói trắng ra là cô không quan tâm nhiều đến ánh mắt người đời, cũng không thích cố gắng tìm hiểu suy nghĩ người khác. Đào Nhiễm là một học sinh ngoan nhưng không mặc đồng phục học sinh, cô có thể nói những lời tốt đẹp với Ngụy Tây Trầm nhưng sẽ không mở lòng, tương tự, nếu cô không muốn Giang Diệp nghĩa là cô từ bỏ Giang Diệp.

  Khi những người khác khao khát nghĩ đến tương lai, phòng ngừa chu đáo, Đào Nhiễm chỉ muốn sống trong hiện tại.

  Đã đến lúc họp phụ huynh.

  Và điểm số của cô, chắc chắn vẫn sẽ bị Trình Tú Quyên đuổi đánh.

  Giáo viên chủ nhiệm Trần Chí Cương đã gửi thông báo họp phụ huynh đến từng phụ huynh vào thứ bảy tuần này.

  Đào Nhiễm rất lo lắng.

  Thứ bảy là một thảm họa đối với cô, nhưng trước đó, Trình Tú Quyên rõ ràng lo lắng hơn.

  Bởi vì thông báo phụ huynh của Ngụy Tây Trầm đã được gửi đến điện thoại bà.

  Trình Tú Quyên cảm thấy khó chịu khi nghĩ về đôi mắt đen nhánh và thâm trầm của chàng trai trẻ đó. Bà đã nhờ người đến Thanh Từ, quê hương của Ngụy Tây Trầm, và quả nhiên đúng như dì của Ngụy Tây Trầm nói, danh tiếng của hắn ở Thanh Từ không tốt.

  Nghe nói hút thuốc, đánh nhau, bắt nạt, đủ thứ.

  Trình Tú Quyên mâu thuẫn, bà nghĩ Ngụy Tây Trầm đúng là một củ khoai nóng bỏng tay.

  Bà không thể xem anh là một học sinh tốt, vì vậy chỉ có thể chọn bỏ qua anh.

  Vì vậy, khi thứ bảy đến, lớp 11.3 náo nhiệt. Phụ huynh ngồi ở ghế của học sinh, và ghế của Ngụy Tây Trầm trống không.

  Lúc đầu không khiến người khác chú ý, cho đến khi Trần Chí Cương điểm danh, ông mới nhận ra chỗ của hắn không có ai.

  Các học sinh hoặc đứng ngoài hành lang, hoặc đứng giữa lối đi hoặc ở cuối lớp, tất cả đều nhìn Ngụy Tây Trầm.

  Thiếu niên đứng ngoài ban công, vì hôm nay là thứ bảy nên cậu không mặc đồng phục học sinh mà mặc một chiếc áo khoác đen. Nghe thấy Trần Chí Cương lặp lại một lần nữa: "Cha mẹ của Ngụy Tây Trầm đã đến chưa?"

 Đôi mắt của Ngụy Tây Trầm liếc nhìn từ chỗ ngồi trống của mình, không có biểu cảm gì.

  Trình Tú Quyên ngồi trước chiếc ghế trống đó, không nói một lời.

  Có tiếng thì thầm trong lớp.

  Loại tình huống này căn bản là không thể nào, trường trung học Cẩm Thành học sinh cùng phụ huynh càng chú ý con cái nhiều hơn, cho dù bận rộn cũng sẽ ủy thác người tới, miễn cho con cái quá khó xử.

  Không chỉ các học sinh đang suy đoán về gia cảnh của Ngụy Tây Trầm, mà một số phụ huynh cũng thở dài nói: "Đây có phải là em đứng đầu không? Tại sao cha mẹ em ấy không đến? Con trai tôi điểm kém như vậy nhưng tôi còn tới."

  Anh đã dành được vinh dự số một, nhưng lại trở thành đối tượng tò mò hoặc khinh thường trong mắt người khác.

  Loại tình huống này những năm trước chưa từng xảy ra, Trần Chí Cương điểm danh tên cha mẹ xong một lần, liền hỏi Ngụy Tây Trầm: "Cha mẹ em có chuyện gì sao vậy?" Bởi vì thành tích của Ngụy Tây Trầm đứng đầu nên ngữ điệu rất ôn hòa.

  Bên ngoài trời đang mưa nhẹ.

  Nước mưa rơi xuống mặt Ngụy Tây Trầm, dưới ánh mắt của mọi người, hắn đi vào phòng học.

  Đào Nhiễm ngước mắt nhìn sang, biểu tình trên mặt anh có thể gọi là lạnh nhạt.

  Những người xung quanh lại thương cảm..

  Cô chợt thấy hơi buồn.

  Nghĩ đến Ngụy Tây Trầm cõng mình xuống núi, hắn tưởng cô đã quên nhưng cô vẫn nhớ. Nhớ đêm đó đèn đường lần lượt bật lên, trong bụi cỏ có tiếng côn trùng khẽ hót, anh cõng cô đi một đoạn đường dài, quần áo ướt đẫm mồ hôi, cô thần trí mơ hồ làm nũng với anh.

  Đào Nhiễm liếc nhìn Trình Tú Quyên, cảm thấy thôi thúc...

  Ngay khi Ngụy Tây Trầm nói "Em" một cái, Đào Nhiễm đi tới và ngồi vào chỗ của hắn.

  Bên cạnh là mẹ của Lam Hải Dương và Lam Tấn với mái tóc xoăn vàng và trang điểm đậm, gần như thể hiện sự ngạc nhiên trên khuôn mặt.

  Trần Chí Cương: "..."

  Ngụy Tây Trầm: "..."

  Trình Tú Quyên muốn lấy ngón tay chọc vào đứa con gái mất trí của mình, nó đang làm gì vậy? Điên rồi sao? Đó là chỗ của cha mẹ, cho dù cha mẹ không ngồi thì cũng là người nhà ngồi.

  Dưới ánh mắt kỳ quái của mọi người, Trần Chí Cương rất tự nhiên thay mặt mọi người hỏi cô: "Học sinh Đào Nhiễm, em đang làm gì vậy?"

  Bị nhiều người nhìn chằm chằm vào mình, cô có chút chột dạ vì đã nói dối.

  Đào Nhiễm chắp tay dưới gầm bàn, giọng nói lanh lảnh rõ ràng: "Thầy Trần, cha mẹ bạn ấy có việc, gọi điện thoại bảo em nói cha em đến thay họ, nhưng em lỡ quên nói với cha mình. Tất cả là lỗi của em ạ, nhưng thầy yên tâm, em sẽ ghi chép cẩn thận và mang về cho cha mẹ bạn ấy."

 Trần Chí Cương chỉ biết Ngụy Tây Trầm có quan hệ với gia đình Đào Nhiễm nhưng ông cũng không biết quan hệ đó là gì.

  Đào Nhiễm thừa nhận sai, vì thế ông cũng không truy cứu nữa.

  Trần Chí Cương hắng giọng: "Bây giờ chúng ta hãy nói về kỳ thi này. Lớp chúng ta đã thể hiện rất tốt trong kỳ thi hàng tháng đầu tiên. Hầu hết học sinh trong lớp đều cố gắng, đặc biệt là Ngụy Tây Trầm, người đã đứng đầu khối trong kì thi này, thậm chí còn vượt qua cả những học sinh Lớp Thực nghiệm..."

  Lớp 11.3 chỉ là một lớp thường, Lớp thực nghiệm là lớp chọn và 3 lớp đó được đặt tên theo ABC.

  Phụ huynh nhìn học sinh giỏi kia, cứ tưởng Ngụy Tây Trầm chỉ đứng nhất lớp, không ngờ cậu cũng đứng nhất khối. Nghe vậy, tất cả đều ngạc nhiên nhìn Ngụy Tây Trầm đang đứng ở hàng sau của lớp học.

  Đôi mắt đen như mực của thiếu niên rơi vào "người nhà nhỏ" của mình.

Cô đang viết ghi chú, và lời khen ngợi của Trần Chí Cương dành cho Ngụy Tây Trầm cũng được viết ra.

  Diễn trò nhưng rất nghiêm túc.

  Anh đứng cách cô vài bước, chỉ nhìn cô.

  Trần Chí Cương đọc xong danh sách khen thưởng, sau đó đề cập đến những bạn học "cần phải cố gắng" sau khi tan học, tên của Đào Nhiễm nằm trong đó.

 Sắc mặt Trình Tú Quyên đã khó coi đến không được.

  Bà không bắt Đào Nhiễm xuống đài, nhưng bà rõ ràng không tán thành những chuyện ngu xuẩn mà cô đã làm.

  Trình Tú Quyên thậm chí không nghe vào lời chỉ trích của giáo viên đối với Đào Nhiễm. Bà liên tục nghĩ về việc Đào Nhiễm tự ra mặt vì Ngụy Tây Trầm, và lần đầu tiên, bà cảm thấy vô cùng chán ghét Ngụy Tây Trầm.

  Nhà họ Đào mặc dù có chuyện làm không đúng nhưng dù sao họ cũng tốt với hắn, sao hắn lại hại con gái mình.

  Trình Tú Quyên cũng từng trải qua thời học sinh, liếc mắt liền đoán được bầu không khí kỳ quái giữa hai người, trong lòng lạnh đi một nửa.

  Đào Nhiễm cảm thấy có lỗi, cô cảm nhận được sự tức giận của Trình Tú Quyên, cúi đầu và không ngẩng lên nữa.

  Nhưng Ngụy Tây Trầm, người kiêu ngạo như vậy, không thể trở thành một đứa trẻ hoang không có cha mẹ.

  Hắn không nên trở thành trò cười trong mắt người khác.

  Mẹ Lam Tấn rất cởi mở, bà vuốt sóng tóc lớn của mình, đến gần Đào Nhiễm nhỏ giọng nói: "Cô gái nhỏ, con thích bạn nam này à?"

  Một người phụ nữ ngoài 40 đang bùng cháy tâm hồn buôn chuyện.

  Đào Nhiễm trợn tròn mắt, thấp giọng đáp lại: "Làm sao có thể? Dì, dì đừng đoán mò."

  Mẹ Lam Tấn cởi mở: "Vậy con quay đầu nhìn cậu ta đi, anh chàng đẹp trai kia hình như rất thích con."

  Đào Nhiễm thực sự muốn cầu xin mẹ của Lam Tấn đừng nói nữa, Trình Tú Quyên sẽ làm gì nếu bà nghe thấy đây.

  Cô cắm cổ, lưng như kim chích, không dám ngoảnh lại chút nào.

  "Mấy đứa trẻ này..." Mẹ Lam Tấn líu lưỡi, "Yêu sớm gì đó thật cảm động nha..."

  Đào Nhiễm gần như quỳ xuống trước mặt bà.

  Buổi họp phụ huynh kết thúc với lời tuyên bố hùng hồn của Trần Chí Cương.

  Trình Tú Quyên chịu đựng cả buổi sáng, lần này bà không tụ tập quanh giáo viên để hỏi Đào Nhiễm xem cô có hy vọng được nhận vào trường đại học hay không, bà đi xuống lầu với vẻ mặt ủ rũ.

  Thậm chí không đợi Đào Nhiễm.

  Đoán chừng đợi Đào Nhiễm ở nhà chính là một bữa "thịt heo xào măng".

  Đào Nhiễm run rẩy cất tờ ghi chú và bước ra ngoài.

  Khi đi qua cửa sau, cổ tay cô bị giữ lại, cô ngước mắt lên và nhìn thấy đôi mắt cười của Ngụy Tây Trầm.

  Tất cả phụ huynh đều vây quanh giáo viên, các học sinh trò chuyện với nhau.

Cơn mưa nhẹ bên ngoài ngày càng nặng hạt.

  Đào Nhiễm vội vàng nói: "Buông ra."

  Trong lớp vẫn còn rất nhiều người, may mắn không ai nhìn đến nơi này.

  Lòng bàn tay anh nóng bỏng, như thể sẽ đốt cháy làn da của cô.

  Ngụy Tây Trầm không buông tay, dùng giọng điệu cười nói: "Cô rất thích tôi."

  "Đánh rắm." Đào Nhiễm buột miệng thốt ra.

  Ngụy Tây Trầm híp mắt: "Không cho phép nói bậy."

  Cho cái quỷ, hắn có thể nói sao cô không thể?

  Nhưng cô không rối rắm nữa nữa, Đào Nhiễm cầm chặt cuốn sổ trong tay. Tránh tay hắn ra, lần đầu tiên nghiêm túc nói: "Đừng trách cha mẹ tôi, chúng tôi dù có lỗi nhưng chưa từng nghĩ tới việc tổn thương anh."

  Nụ cười trong mắt anh vụt tắt.

  Trong mắt nghiêm túc cùng vui mừng biến thành lười nhác: "Cho nên?"

  "Cho nên, nếu như anh muốn trở về Cẩm Thành, tôi kêu cha đưa anh trở về." Nếu ở Cẩm Thành không vui, vậy về nhà đi.

  "Cô thật là tốt bụng." Trong mắt anh lần đầu tiên hiện lên châm chọc, tia sáng trong mắt sắc bén như kiếm. "Cô có biết bây giờ tôi ghét cô đến mức nào không?"

  Đào Nhiễm đau lòng.

  Cô vừa mới nói có thể giúp anh về nhà, bộ dạng anh sắp phát điên thì là chuyện gì đây.

  Ngụy Tây Trầm nhẫn nhịn chịu đựng, lúc này mới khống chế được ý nghĩ muốn thô bạo nhào nặn cô.

  Thanh Từ?

  Cô ấy biết cái gì.

  Hắn ngủ đông hơn mười mấy năm mới ra khỏi nơi quỷ quái kia, cho dù hắn muốn quay về, cô cũng chạy không thoát.

  Cô đã quên Thanh Từ, đã quên thời niên thiếu của chính mình.

Lần đầu tiên Ngụy Tây Trầm nghĩ, anh có nên nhắc nhở cô không?