Một tuần sau khi tiết tự học buổi tối được triển khai, các giáo viên cuối cùng đã tìm ra điều cần làm cho học sinh vào tuổi tối - các kỳ thi.
Trường trung học Cẩm Thành bắt đầu một kỳ thi điên cuồng, thời gian về cơ bản đã được ấn định cho buổi tự học buổi tối. Đối với Đào Nhiễm mà nói, thi cử luôn là một chuyện đặc biệt khó chịu, bình thường cô chỉ mất khoảng 20 phút để làm xong một bài thi, còn hơn một tiếng nữa, đối với cô chính là cực hình.
Đào Nhiễm đã vẽ xong Lý Bạch và Lỗ Tấn trên tờ giấy thi, sau đó dùng tẩy xóa đi những hình ảnh vui nhộn trước khi nộp bài.
Cô vẫn là người bị bắt đi thi một cách miễn cưỡng.
Lần này đạt 36 điểm trong bài kiểm tra Vật lý.
Giáo viên vật lý Vương Hạo Trung tức giận đến mức vuốt râu trừng mắt, lần trước Ngụy Tây Trầm đối đầu ông, không sao cả, dù sao cậu ta cũng đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi, nhưng Đào Nhiễm cũng bỏ chạy, Vương Hạo Trung vẫn không đổi được thói quen muốn giáo huấn học sinh kém, nhưng sau chuyện lần trước với Ngụy Tây Trầm, ông xem như có kiêng kị.
Khi Vương Hạo Trung nhận xét về bài kiểm tra, ông âm dương quái khí mà nói một câu: "Đều đã học lớp 11 rồi, còn sắp bước vào lớp 12, tại sao luôn có một số người vẫn quanh quẩn ở con số 30 nhỉ?"
Đào Nhiễm chống cằm đọc truyện tranh, Ngụy Tây Trầm quản không được cô, cô liền lơ đễnh.
Vương Hạo Trung nói với giọng điệu kỳ lạ trong một thời gian dài, nhưng người kia hoàn toàn không biết ông đang nói về cô. Vương Hạo Trung cao giọng: "Đào Nhiễm! Em không được phép làm việc riêng trong lớp, tôi vừa rồi chính là nói em đấy."
Đào Nhiễm chậm rãi đặt cuốn truyện tranh lên bàn, khoanh tay trên bàn, ngồi thẳng người. Cô ưa nhìn, và khi ngước đôi mắt trong veo nhìn mọi người, trông cô rất ngoan.
Thấy cô như vậy, Vương Hạo Trung quyết định đủ rồi, không tiếp tục nói nữa. Đào Nhiễm bề ngoài mềm yếu nhưng bên trong ngang ngạnh. Từ năm lớp 10 đến nay, cô chưa từng mặc đồng phục học sinh, chủ nhiệm lớp đã thuyết phục, cảnh cáo, thậm chí phạt nhưng cô vẫn tỏ ra không quan tâm lắm.
Cô gái này dường như có một sự kiên trì phi thường ở một số khía cạnh.
Vương Hạo Trung thở dài bắt đầu nói sang chuyện khác, lười nói đến cô.
Đào Nhiễm không quan tâm, nhưng một số người lại để ý. Giang Diệp cau mày, đầu bút dừng lại trên giấy trong vài giây. Anh thực sự có chút khó hiểu, làm thế nào mà Đào Nhiễm có thể đạt được hơn 30 điểm trong kỳ thi?
Nhìn một cô gái thông minh như vậy, sao điểm của cô lại kém như thế?
Giang Diệp trước đó cùng cô tiếp xúc, chỉ biết điểm của cô không tốt lắm, chính cô ngượng ngùng nói: "Giang Diệp, mặc dù điểm của em không tốt, nhưng anh đừng chán ghét em, em có thể cố gắng. "
Nhưng Giang Diệp không bao giờ ngờ rằng nó lại tệ đến mức đứng cuối lớp.
Anh nhíu mày, có chút phát sầu.
Lưu Tinh nhìn thấy, vội vàng hỏi anh có chuyện gì.
Giang Diệp lắc đầu: "Không sao."
Buổi chiều tan học, Đào Nhiễm thu dọn cặp sách vui vẻ đi ra ngoài.
Bây giờ đang là mùa đông, học sinh trong lớp mặc áo khoác bên trong, bên ngoài mặc đồng phục học sinh, trông có vẻ mập mạp. Đối lập với cô trông giống như một sơn ca nhỏ linh hoạt, Đào Nhiễm mặc một chiếc áo khoác lông vũ dài đến eo màu xanh nước biển có hai quả bông, phần thân dưới là quần legging đen, đôi chân thon dài thẳng tắp.
Trong đám người có thể liếc mắt là nhìn thấy.
Quả thực cô là bông hoa duy nhất trong cánh đồng cỏ dại.
Nhân duyên với phái nữ của Đào Nhiễm ngày càng giảm, cô nhận thức được sự thay đổi này nhưng cũng không quá quan tâm. Cô chỉ làm điều mà tất cả các cô gái đều muốn làm nhưng không dám làm, và cô không cảm thấy mình đã làm sai điều gì.
Vẻ ngoài của Đào Nhiễm thực sự khiến người ta hận, những cô gái khác bị mụn trứng cá ở tuổi dậy thì, quầng thâm dưới mắt vì học muộn và thậm chí còn tăng cân, nhưng cô có làn da trắng và mịn màng, đôi môi nhỏ xinh và thân hình mảnh mai. Những chàng trai nổi bật nhất lớp nếu như không có bất cứ điều gì khác đều quay xung quanh cô.
Ngay cả Lam Tấn vô cùng "ghét cay ghét đắng" cô cũng không khỏi trừng mắt nhìn, sau đó thầm mắng trong lòng: khoa trương, đồ yêu tinh!
Lam Tấn khụ hai tiếng, nhìn đi chỗ khác, hỏi Ngụy Tây Trầm có muốn chơi bi-a không.
Ngụy Tây Trầm đáp: "Không đi."
Ngụy Tây Trầm trong tay có một tập lớn số liệu bằng tiếng Anh, lần này là một bản báo cáo, anh đang cau mày khi đọc nó.
Lam Tấn cảm thấy hiện tại mình cùng đại ca cũng khá quen thuộc, liền hỏi: "Anh Ngụy, mỗi ngày anh xem gì vậy?"
Ngụy Tây Trầm tựa hồ có chút mỉm cười: "Muốn biết?"
"Đúng đúng đúng."
Bởi vì tan học trong lớp ồn ào, Đào Nhiễm vốn muốn thu dọn đồ đạc rời đi, lại nghe được Lam Tấn hỏi, động tác chậm lại, không khỏi vểnh tai lên nghe.
Ngụy Tây Trầm nhìn dáng vẻ của cô, trên môi hiện lên một nụ cười, nhìn cô rất ôn hòa, nhưng anh cũng không lừa gạt, giọng điệu bất giác mềm xuống, cũng không biết đang nói với ai: "Đều là ghi chép giao dịch."
Lan Tầm trợn to hai mắt: "Mẹ kiếp, anh giao dịch với người nước ngoài!" Thanh âm của hắn có chút lớn, mặc dù trong phòng học không có bao nhiêu người, Ngụy Tây Trầm vẫn quay đầu lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Lam Tấn cười khan một tiếng, cuối cùng hạ giọng: "Anh Ngụy, anh đang làm ăn sao?"
"Cũng không tính." Ngụy Tây Trầm nói, cũng không giải thích nhiều. Đây là tất cả những điều nên được giữ trong bóng tối, huống hồ cũng không liên quan đến một mình anh.
Lượn lờ một lúc, hầu hết mọi người trong lớp đã rời đi gần hết.
Vì sắp đến giờ tự học buổi tối nên buổi chiều tan học, các học sinh đặc biệt đói bụng, tất cả đều chạy như bay về nhà, ăn cơm xong cũng vội vàng quay lại trường.
Nhà của Đào Nhiễm ở rất xa, Trình Tú Quyên sợ rằng cô sẽ không thể quay lại kịp thời, dứt khoát nói cô ăn tối ở bên ngoài. Bà biết con gái mình được chiều chuộng và không quen ăn ở căng tin, vì vậy đã cho cô rất nhiều tiền mỗi ngày để ăn ở nhà hàng, đồng thời dặn dò cô không được ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe như thịt nướng.
Vì vậy, Đào Nhiễm mấy ngày nay sung sướng muốn chết!
Cô ăn bất cứ thứ gì cô muốn, chọn ra những thứ mà trước đây cô bị cấm ăn.
Cô đang định đi ra ngoài thì giọng nói tao nhã của thiếu niên đã ngăn lại: "Đào Nhiễm?"
Đào Nhiễm dừng một chút, trên mặt mang theo nụ cười xoay người: "Giang Diệp, anh tìm em có việc gì sao?"
Giang Diệp nhìn khuôn mặt tươi cười của cô và im lặng, trước đây cô không cười như vậy, Đào Nhiễm trước đây đuổi theo anh, mỉm cười một cách kiều diễm và ngượng ngùng, trong mắt cô không thể che giấu được niềm vui. Khuôn mặt tươi cười hôm nay có vẻ tươi sáng nhưng trong mắt lại thiếu đi sự ấm áp.
Sự mong đợi và quyến luyến của cô dành cho anh một thời dường như đã hoàn toàn biến mất.
Giang Diệp cụp mắt xuống, khi anh nhìn lên lần nữa, cảm xúc đã được che giấu rất tốt: "Cậu đã nghĩ đến việc đăng ký vào một lớp bổ túc nào chưa? Thừa lúc năm lớp 11 còn chưa muộn, cố gắng học tập một năm hẳn là có thể..."
"Em chưa từng nghĩ qua." Cô nghiêng đầu ngắt lời anh, "Điểm kém như vậy em đã quen rồi, không cần học thêm gia sư đâu."
Anh mím môi: "Tôi có thể dạy kèm cho cậu được không?"
Đào Nhiễm nhướng mày: "Em không có tiền trả cho anh." Cô có tiền, cặp sách nhỏ đựng đầy tiền, nhưng cố ý nhỏ mọn nói: "Cám ơn."
Giang Diệp có chút bất đắc dĩ, "Tôi không muốn tiền của cậu."
"Em sẽ làm anh tức chết đấy."
Trên môi anh nở một nụ cười: "Sẽ không."
Đào Nhiễm trầm mặc nhìn Giang Diệp, cô cảm thấy mình có lẽ đã biết Giang Diệp có chút thích mình. Tâm trạng Đào Nhiễm phức tạp, nếu sớm hơn một chút cô sẽ rất vui. Nhưng sau đó cô đã từ bỏ và quyết định quên chuyện đó đi, giờ chuyện này phát sinh, trong lòng cô có đủ loại cảm giác ngoại trừ vui mừng.
Đào Nhiễm trong lòng thở dài, "Em cái gì cũng kém, dạy kèm cũng vô dụng, không cần phiền anh." Qua khóe mắtp, cô bắt gặp Ngụy Tây Trầm ánh mắt lạnh lùng nhìn nơi này, Đào Nhiễm bĩu môi, mặc kệ bọn họ tâm tư khó lường, "Em đi ăn cơm."
Cô rời đi sau khi nói xong, bất chấp biểu cảm của những người còn lại trong lớp.
Giang Diệp khóe môi tái nhợt, yên lặng đi trở về chỗ ngồi, thu dọn đồ đạc rời đi.
Đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng của Ngụy Tây Trầm kéo theo một nụ cười, ồ, nhìn kìa, ra là vậy, cô trước kia cũng đối xử với mình như vậy. Lần đầu tiên đến Thanh Từ, ăn mặc như một công chúa nhỏ, nói năng nhỏ nhẹ, thơm mùi kẹo trái cây: "Này, tôi muốn làm bạn với anh".
Nhưng lúc rời đi cũng không thèm quay đầu liếc anh một cái.
Là đa tình, và cũng là tệ bạc.
Lẽ ra anh nên bóp chết cô từ lâu, anh đã nghĩ ra điều này trong vô số đêm thao thức đọc những cuốn sách cũ của cô.
Nhưng lúc trước không xuống tay, bây giờ lại không hạ thủ được.
Phó Địch học trường Thất trung bên cạnh đang đợi ở cổng trường, Đào Nhiễm tình cờ chạm mặt cô khi rời cổng trường. Mùa đông Phó Địch mặc một chiếc áo khoác len, mái tóc hơi xoăn buông xõa mang đến cho cô một chút trưởng thành quyến rũ, học sinh ra ngoài không khỏi liếc nhìn.
Khóe miệng Phó Địch nở một nụ cười, chào hỏi Đào Nhiễm: "Xin chào."
Đào Nhiễm nhai kẹo que, líu ríu nói: "Xin chào."
"Giang Diệp chưa ra sao?"
Chà, Đào Nhiễm biết cô ta cố ý. Đào Nhiễm nuốt xuống viên kẹo: "Đợi anh ấy như vậy cũng vô ích, tôi đã thử mọi cách rồi."
Phó Địch sắc mặt có chút cứng ngắc, nhưng vẫn như cũ cười nói: "Phải không."
Đào Nhiễm cho cô một ý tưởng: "Nếu không lát nữa chờ anh ấy đến, cô nhào qua ôm lấy hôn một cái? Kích thích một chút khéo lại thành."
Phó Địch sắc mặt tối sầm, thiếu chút nữa ở trên mặt viết ra mấy chữ "Cô cút cho tôi"'.
Đào Nhiễm cười, bỏ đi với cặp sách nhỏ trên lưng.
Cô cũng không muốn điều này, ai đã khiến Phó Địch ra nông nỗi này đây.
Cô không thể chịu nổi người đã hại mình phải cắt tóc ngắn, cô không thể chịu đựng được kẻ đó.
Đối diện trường là phố ăn vặt, đến giờ ăn là cả con phố bốc khói nghi ngút trắng xóa. Đào Nhiễm không thể cưỡng lại sự cám dỗ, đợi thịt nướng ở quán ven đường.
Cô thích đồ ăn cay nhưng không ăn được đồ cay lắm. Trình Tú Quyên thường kiểm tra cô, bây giờ không ai quản thì cứ dốc sức lãng phí.
Cô ngồi trên chiếc ghế đẩu ở quán nước ven đường, phải một lúc sau mới nhớ ra hôm nay tình cờ "bà dì" đến thăm. Trình Tú Quyên nói tốt nhất là không nên ăn đồ cay hoặc đồ lạnh.
Đào Nhiễm có chút do dự nhưng mùi thơm của thịt nướng khiến bụng người ta muốn ngo ngoe rục rịch. Cô không thể buông bỏ sự thèm muốn tham lam đó, tiếp tục háo hức chờ đợi.
Nghĩ thầm: ăn một lần cũng không sao đâu mà.
Chủ quán bưng lên món cô gọi, hai mắt hồng một mảnh, Đào Nhiễm nuốt nước bọt, kiềm chế ăn một xấp.
... rất cay.
Nước mắt cô trào ra nhưng trong lòng lại cảm thấy xúc động, càng ăn càng muốn ăn, cô le lưỡi liếm miệng: "Chủ quán, ở đây có nước không ạ?"
Chủ quán lớn tiếng với cô trước quầy hàng: "Không có, có người bán nước bên kia đường".
Đào Nhiễm sắp khóc, chạy đến đối diện mua một chai nước đá.
Cô chạy lại ăn thêm, cuối cùng không chịu được cay nên mua thêm một chai nước đá.
Thấy cô chạy tới chạy lui, ông chủ lắc đầu, thầm nghĩ cô gái nhỏ này không ăn được cay lại không chịu nói sớm, lăn lộn như này dạ dày nào chịu nổi!
Khi đến giờ tự học buổi tối, thân thể Đào Nhiễm quả nhiên không tốt, lão tổ tông thực sự không lừa dối cô.
Không thể ăn đồ cay vào những ngày đặc biệt, cũng không thể tham đồ lạnh.
Cô nằm bẹp trên bàn, bụng đau muốn chết. Đổ mồ hôi lạnh, bài kiểm tra vẫn còn trong phòng học, âm thanh của đầu bút cọ vào tờ giấy vang lên vô tận bên tai cô.
Bài thi của Ngụy Tây Trầm trống không, ánh mắt anh rơi vào cô.
Cô đang ngồi ở bàn trước anh, giống như một bông hoa khô héo.