Không Tin Anh Yêu Thầm Tôi Đâu

Chương 8: Giang Diệp



        Mấy dãy cuối cùng của lớp 11.3 là nơi buôn chuyện nhiều nhất, tuy rằng vừa rồi rất ít người nghe được đoạn đối thoại ngắn ngủi của bọn họ nhưng gò má ửng hồng của Đào Nhiễm vẫn khiến người ta không khỏi đoán già đoán non.

  Đào Nhiễm nghe thấy những lời thì thầm của các bạn học bên tai, trong lòng càng hận Ngụy Tây Trầm hơn.

  Hắn nhất định cố ý!

  Trác Lương ở hàng trước ánh mắt u buồn, mấy lần quay đầu nhìn Đào Nhiễm, Đào Nhiễm bị ánh mắt của hắn làm cho khiếp sợ, lo sợ bất an nói: "Tôi đã trả cậu cuốn "Ngược chiều gió" rồi". (Truyện edit bởi fanpage Áo_bông_nhỏ hay Fanpage Trên kệ sách có gì?. Mời mọi người ghé qua.)

  Trác Lương hận sắt không thành thép, liếc nhìn cô, căm giận quay đầu đi làm bài.

  Đoạn Phấn Phương chứng kiến ​​hết thảy, ở bên cạnh cười trộm.

  Cô nghe được cuộc nói chuyện giữa Đào Nhiễm và Ngụy Tây Trầm, không thể không hỏi Đào Nhiễm, "Ngụy Tây Trầm đã nhìn thấy gì?"

  "..." Đào Nhiễm cắn răng, "Không có gì."

     "Ồ, ngày hôm qua cậu đuổi theo Giang Diệp sao?"

  "Không có." Đào Nhiễm lắc đầu, "Sau này đừng đoán mò, có hại thanh danh của anh ấy."

  Đoạn Phần Phương thở dài: "Ngốc."

  Việc này nói như thế nào cũng là Đào Nhiễm ở thế bất lợi.

  Lúc Đào Nhiễm đang đọc truyện tranh, Lam Tấn từ phía sau vỗ vai cô: "Này, Đào Nhiễm."

  Đào Nhiễm quay đầu nhìn hắn, cô thật sự rất đẹp, đôi mắt ngấn nước, nếu bị cô nghiêm túc nhìn, ngay cả người như Lam Tấn cũng không nỡ nặng lời.

  Hắn lúc nói chuyện không khỏi hạ giọng mấy lần: "Cậu biết tên kia từ đâu tới không?"

  Hắn chỉ Ngụy Tây Trầm.

  Đào Nhiễm trong giây lát liền biến thành vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: "Làm sao có thể biết được?"

  Lam Tấn kỳ quái nhìn cô một cái, cũng không hỏi thêm: "Anh tôi hỏi cậu cuối tuần này có muốn cùng nhau đi chơi không?"

      Lại nói tiếp, cô cùng nhóm bạn năm ba trung học đã lâu không đi chơi nên lập tức gật đầu: "Đi, sao, cậu cũng đi chứ?"

  Lam Tấn nở nụ cười: "Đương nhiên, lần này chắc chắn sẽ có rất nhiều bạn gái trường bên cạnh tới."

  Đào Nhiễm bị những lời này mang đi tâm tư vừa rồi, trong lòng cô có dự cảm rằng buổi tụ họp của học sinh vào cuối tuần này sẽ rất khủng khiếp, nó có thể trở thành một "cuộc gặp gỡ xem mắt" đối với một số người.

  Đào Nhiễm sống một ngày nhàn nhã, và với bài tập về nhà của Ngụy Tây Trầm, cô đã xuất sắc vượt qua "Diệt Tuyệt sư thái" mà không gặp khó khăn gì.

  Đi học đọc truyện tranh, trò chuyện sau giờ học, chớp mắt đã đến thứ Sáu.

  Thứ sáu đối với nhiều người là ngày hủy diệt.

  Mới sáng sớm, không khí trong lớp đã nặng nề hơn thường ngày, bởi vì hôm nay là ngày kiểm tra đầu kỳ.

Sau một kỳ nghỉ hè rửa tội, không mấy ai còn trong trạng thái sẵn sàng.

  Cũng may bài kiểm tra đầu kỳ không đổi chỗ ngồi, mọi người ngồi cùng một chỗ để làm bài kiểm tra, giáo viên chủ nhiệm giám sát.

  Trần Chí Cương ngày thường hiền lành nhưng giám thị lại cực kỳ nghiêm khắc. Ông là một giáo viên giỏi, ngay cả giám sát cũng sẽ cẩn trọng.

  Những giáo viên khác sẽ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, ông thì đôi mắt sau cặp kính giống như tia laze, nhìn chằm chằm vào mọi ngóc ngách của lớp học trong hàng giờ.

  Có thể coi đây là một trong số ít những kẻ cuồng tín trong nghề dạy học.

  Giấy thi được chuyển từ hàng đầu tiên đến hàng sau.

  Đào Nhiễm nhận được hai tờ cuối cùng, một tờ được giữ lại, và tờ còn lại... Cô cố ý nấn ná hồi lâu trước khi quay sang nhìn Ngụy Tây Trầm.

Thiếu niên cầm chiếc bút giữa các ngón tay, nhìn cô với nụ cười nửa miệng.

  Anh đang dựa vào lưng ghế, còn cô vẫn đang cầm tờ bài thi của anh trên tay.

  Ngụy Tây Trầm nhướng mày, không vội mà nhìn cô ở bàn đối diện.

  Đào Nhiễm tức giận khi nhớ lại lúc trước hắn gọi mình là đồ ngốc, liền đập tờ giấy xuống bàn. Cảm thấy không thể tỏ ra yếu đuối, cô còn nở một nụ cười khiêu khích.

  Nói thầm với hắn rằng— Anh làm bài kiểm tra đi, tôi muốn xem anh lợi hại đến đâu.

  Ngụy Tây Trầm trong mắt tỏ ra ý cười, cảm thấy cô ...

  Uh, ngớ ngẩn.

  Nếu không thể làm bất cứ điều gì xấu, cần gì phải cậy mạnh.

  "Đào Nhiễm, quay lại làm bài kiểm tra đi!" Chủ nhiệm nghiêm khắc nói.

  Đào Nhiễm nghe lời xoay người lại, trong lòng vui vẻ nghĩ, tốt xấu gì cũng làm cho hắn trì hoãn mấy phút.

  Cô không quan tâm đến vài phút đó.

        Rốt cuộc, ngay khi cô viết tên của mình, Đào Nhiễm nhìn chằm chằm vào bài thi với vẻ mặt mờ mịt.

  Điều biến thái của kỳ thi đầu kỳ là là kiểm tra bốn môn.

  Toán học, Vật lý và Hóa học, cộng với Tiếng Anh.

  Đào Nhiễm giỏi nhất là Ngữ Văn, Ngữ Văn 150 điểm, cô có thể đạt 100 điểm.

  Các môn còn lại chỉ dừng ở mức biết chữ.

  Cô ngồi làm bài thi hai tiếng đồng hồ mà tiếng cọ sột soạt sau lưng cứ phát ra liên tục.

  Cô biết Ngụy Tây Trầm đang làm một bài toán.

  Đặc biệt muốn quay lại xem liệu hắn ta có đang giả vờ viết hay vẽ không.

  Nhưng ánh mắt của Trần Chí Cương trên bục rất sắc bén, như có như không nhìn chằm chằm vào cô, cô thật sự không dám.

  Đào Nhiễm rất giỏi trong việc giải quyết vấn đề.

  Trước tiên hãy làm các câu hỏi trắc nghiệm, ABCD và ABCD tùy theo cảm nhận mà lẫn lộn, nếu là tiếng Anh thì nên xem độ dài, ba dài một ngắn thì chọn ngắn.

  Đối với những câu hỏi lớn còn lại, chỉ cần viết ra tất cả các công thức đã ghi nhớ.

  Nếu đánh đúng cũng nhận được hai hoặc ba điểm!

  Tốt hay xấu, tất cả là do may mắn.

  Trình độ kiểm tra của cô trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt xinh đẹp.

  Sau khi kết thúc bài kiểm tra tiếng Anh cuối cùng, cả lớp đầy những lời phàn nàn.

  "Mẹ kiếp, mới là kỳ thi đầu kỳ thôi mà, khó như vậy, sáu câu lớn tôi mới làm được hai."

  "Câu trắc nghiệm cũng khó, hai câu cuối tôi không tìm ra đáp án".

 "Hãy nghĩ về điều tốt đẹp đi, không chừng mọi người cũng không làm tốt trong kỳ thi này."

  Trác Lương vẻ mặt rụt rè quay đầu lại: "Đào Nhiễm, cậu thi thế nào?"

  Đào Nhiễm nhìn hắn với khuôn mặt trống rỗng.

  Anh chàng này không thèm xem sắc mặt, một lòng muốn thể hiện mình lợi hại: "Mình thấy đề lần này không tệ, khá hay, vừa vặn với sách mình đọc hồi nghỉ lễ. "

  Đào Nhiễm, người đã lãng phí một kỳ nghỉ, muốn đập bộ truyện tranh xuống mặt hắn.

  Ở dãy cuối cùng trong phòng học, Ngụy Tây Trầm cụp mắt cười, sắc mặt có ba phần lạnh lùng.

  Sau khi vượt qua kỳ thi khó khăn nhất, ngày cuối tuần mà mọi người đều mong chờ đã đến.

  Đào Nhiễm và nhóm bọn họ đã tụ tập ở một quán bar tên là "Capture" vào chiều thứ bảy.

  Nếu nói đó là một quán bar, thà nói là "bar sạch" thì đúng hơn.

  Trang trí bên trong hoành tráng, chơi nhạc phong cách nhẹ, giá thành cũng cao. Mời khách chính là Lam Hải Dương.

  Nhà họ Lam có chút tài sản, Lam Hải Dương ra tay cũng rất hào phóng.

  Khi Đào Nhiễm bước vào, bị một nhóm người làm cho sốc!

  Thật là... Nhìn xem, có rất nhiều người.

  Những chàng trai cô gái đang ngồi quanh quầy bar hình chữ U đang đùa giỡn, thấy cô bước vào, an tĩnh trong chớp mắt.

  Có người nhỏ giọng hỏi: "Đây là Đào Nhiễm học trung học Cẩm Thành sao? Cô ấy thật sự rất xinh đẹp."

  Đào Nhiễm yêu cái đẹp, bên ngoài nóng như thiêu đốt, chiếc ô trong tay được cất đi, cô mặc một chiếc váy liền áo không tay, phần trên màu đen tôn lên làn da trắng nõn của cô, phần dưới là chiếc váy đỏ rực rỡ xinh xắn.

  Kiều Tĩnh Diệu cười với cô, thần bí chớp mắt, ra hiệu cho cô nhìn về phía xa bên phải của quầy bar hình chữ U.

Đào Nhiễm nhìn theo ánh mắt của cô ấy, và phản ứng đầu tiên của cô là chạm vào mái tóc đen bù xù của mình.

  Ở cuối quầy bar, một chàng trai mặc sơ mi trắng cầm ly rượu trên tay.

  Anh rời mắt khỏi cô, vẻ mặt không thay đổi.

  Một thiếu niên đi cùng anh hỏi anh, "Giang Diệp, cậu có muốn uống gì nữa không?"

  Anh siết chặt các đầu ngón tay, từ chối bạn mình.

  Giang Diệp sắc mặt lạnh lùng, hiển nhiên là lần đầu tiên anh tới mấy chỗ này, toàn thân tản ra hơi thở muốn cảnh cáo người sống chớ gần.

  Lam Hải Dương mỉm cười liếc thoáng qua, hỏi Hứa Thâm bên cạnh: "Này, làm thế nào mà cậu mời được học sinh giỏi tới đây vậy?"

  Hứa Thâm tặc lưỡi: "Cái này cậu không hiểu đâu." Hắn cười liếc Đào Nhiễm một cái, nói: "Đào Nhiễm muốn uống cái gì?"

  Đào Nhiễm cảm thấy có chút không tự nhiên, giọng nói khô khốc: "Có nước cam không?"

Không có, nhưng Kiều Tĩnh Diệu đặc biệt mua riêng cho cô.

  Đào Nhiễm bị dị ứng với rượu, một số người chơi thân hơn với cô đều biết điều đó.

  Cô vốn là một người tự nhiên hào phóng, nhưng lúc này đây cảm thấy không khí đang theo dõi từng lời nói và việc làm của mình, đốc thúc cô từng lời nói hành động đều phải thục nữ.

  Giang Diệp ngồi đối diện với cô, hai người họ ở bên trái và bên phải của quán bar hình chữ U, ngẩng đầu có thể thấy.

  Lam Hải Dương đặt tay lên vai Kiều Tĩnh Diệu, bị cô lạnh lùng vỗ xuống với một nụ cười chế nhạo.

  Lam Hải Dương cười nói: "Trở mặt vô tình."

  Nhưng dù sao thì hôm nay anh cũng là chủ nên sẽ là người làm sôi nổi bầu không khí.

Hắn hắng giọng: "Mọi người đến đây đều là bạn bè, hôm nay vui vẻ cũng đừng gò bó. Để tôi tự giới thiệu trước nhé? Tôi tên là Lam Hải Dương, mọi người đều biết đúng không?"

  Hắn mở đầu và giới thiệu từng người một.

  Các học sinh của trường Thất Trung Cẩm Thành và cấp 3 Cẩm Thành gần như là một đối một.

  Tỷ lệ nam nữ cũng hài hòa.

  Lam Tấn mỉm cười nhìn các cô gái xung quanh, cảm thấy náo nhiệt không phải là vô ích, còn nhìn thấy chuyện bát quái của Đào Nhiễm.

  Khi đến lượt Giang Diệp, mọi người nín thở chờ đợi anh nói.

  Mọi người đều biết Giang Diệp là hotboy của trường Thất Trung.

  Học sinh giỏi, hạnh kiểm tốt, đẹp trai.

  Nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai hẹn hò với anh, vì cha mẹ anh là giáo viên ở Thất Trung.

  Họ lần lượt là Hiệu trưởng và chủ nhiệm năm Ba.

  Nói giỡn, cùng con trai hiệu trưởng yêu đương à? Không sợ mỗi ngày bị mẹ anh ta dạy làm người sao? Hơn nữa, Giang Diệp không thích tiếp xúc với người khác.

        Người duy nhất háo hức trông mong có lẽ cũng cũng chỉ có Đào Nhiễm.

  Cô theo đuổi một cách thuần túy lại mạnh mẽ, nhưng sau một học kỳ, cô vẫn không thể gây được ấn tượng với anh, còn hoàn toàn trở thành một trò cười.

  Giang Diệp ngước mắt: "Tôi là Giang Diệp."

  Các cô gái lặng lẽ đỏ mặt.

  Đào Nhiễm chớp mắt với anh, tự hỏi tại sao Giang Diệp đồng ý đến. Mặc dù nói anh không mặn không nhạt nhưng cũng chưa bao giờ tham gia vào loại trò chơi này.

  Một lúc sau, mọi người lần lượt giới thiệu xong.

  Lam Hải Dương nói, "Tất cả chúng ta hãy chơi trò chơi đi?"

Khi có nhiều người hơn sẽ có ít trò chơi phù hợp cho các nhóm. Hứa Thâm lấy ra một bộ bài Poker: "Lại chơi Vương Lệnh."

  Một bộ bài Poker, quân vua là Vương bài, còn lại là quân bài đánh số, người rút Vương bài có thể chỉ định người cầm quân số làm việc. Nhưng không thể biết ai lấy số nào.

  Nó có thể được coi là một phiên bản cải tiến của Đại mạo hiểm đối với nhóm đông, khuôn mặt của mọi người đều có chút phấn khích.

  Người bên cạnh Lam Tấn đột nhiên ghé vào tai hắn: "Anh Tấn, nhìn ra bên ngoài."

  Lam Tấn nhìn ra, đột nhiên quay đầu lại cười với mọi người, "Có phiền không nếu tôi mời thêm hai người cùng chơi?"

  Theo ánh mắt của hắn, chàng trai mặc đồ đen dẫn đầu đang bước đi dưới ánh nắng, khẽ nheo mắt.