Không Xứng
Nhưng sau khi được sủng ái, Lệ tần ngày càng kiêu ngạo, thậm chí mơ tưởng đến vị trí hoàng hậu.
Xương Trạch đột nhiên dừng lại, cười lạnh nói:
“Nếu hoàng hậu đồng ý, trẫm có thể cho hoàng hậu một cơ hội sinh thái tử.”
Nhưng tại sao ta phải sinh con cho hắn và Mặc Duệ?
Hắn đột ngột tiến lại gần, bóp cằm ta, buộc ta nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Nếu hoàng hậu đồng ý, sinh con trai sẽ là thái tử, sinh con gái sẽ là hoàng thái nữ.”
Hắn cúi xuống, ghé sát tai ta, giọng nói như đang mê hoặc:
“Hoàng hậu… thấy sao?”
Uyên Ương thấy tình cảnh ấy, vội cúi đầu bế đứa trẻ ra ngoài.
“Đáng tiếc thay, hoàng thượng, thần thiếp cả đời này sẽ không có con được nữa…”
Ta cũng khẽ thở dài, giọng nhẹ như gió thoảng.
Đôi mắt Xương Trạch co lại, lập tức giận dữ, bóp chặt cổ ta, gầm lên:
“Kỷ Bạch Chỉ! Ngươi đã làm gì!”
Ta bị bóp cổ đến nghẹt thở, hoảng loạn rút trâm cài trên đầu, đ.â.m mạnh vào tay hắn.
Xương Trạch đau đớn, buộc phải buông tay.
Ta ngã xuống đất, ôm lấy cổ, ho khan mãi mới bình ổn lại hơi thở.
Nhìn vẻ mặt như hóa điên của Xương Trạch, trong lòng ta bỗng dâng lên một cảm giác thỏa mãn khó tả.
“Hoàng thượng quên rồi sao? Cuối năm trước thần thiếp bị thương trên mặt, nhờ có cao dưỡng da hoàng thượng ban cho mà không để lại sẹo.”
Ta hít sâu một hơi, chậm rãi nói với hắn.
“Chỉ tiếc rằng, trong thuốc đó có trộn một lượng lớn xạ hương…”
Mắt Xương Trạch đỏ lên, hắn cúi xuống, túm lấy cổ tay ta kéo lên, tức giận hỏi:
“Ngươi cố ý phải không! Tại sao không nói với trẫm!”
Tay ta vẫn chưa lành vết thương do bị chó cắn, khi bị hắn túm mạnh, vết thương lập tức rách ra, m.á.u tươi chảy xuống.
Hắn nhìn thấy máu, giật mình buông tay.
“Hoàng thượng đang giận điều gì vậy?” Ta nhìn thẳng vào hắn, từng chữ từng lời hỏi lại.
“Thần thiếp biết hoàng thượng luôn coi thần thiếp là thế thân của muội muội.”
“Vì vậy từ khi vào cung, thần thiếp đã tự giữ mình trong bổn phận của một kẻ thế thân.”
“Chuyện nhỏ nhặt như vậy, nào dám phiền hoàng thượng lo nghĩ.”
Ta cẩn thận lựa lời, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng.
Xương Trạch nhìn ta rất lâu, đột nhiên bật cười, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười hoang đường.
“Ha! Ngươi gọi đây là chuyện nhỏ sao?”
“So với những sỉ nhục và hành hạ mà hoàng thượng ban cho thần thiếp bấy lâu nay, điều này quả thực chỉ là chuyện nhỏ.” Ta dịu dàng đáp.
Chẳng phải chính hắn đã không ngừng tìm cách hành hạ ta sao?
Chính hắn bắt ta ngâm mình dưới hồ để hái sen, bắt cá cho hắn.
Chính hắn ép ta dưới cơn mưa tầm tã hái hoa, chế trà.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com