Không Xứng

Chương 13



Hắn nói, hắn không biết những việc đó là hành hạ.

Hắn từng bắt ta ngâm mình trong nước cả ngày để hái sen, bắt cá.

Vậy nên, hắn cũng lao xuống ao sen, ngâm mình cả ngày. Đến khi trời chạng vạng, hắn mới xách hai con cá chép lên bờ.

Ta nhíu mày, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của hắn, tay cầm cá, người đầy nước.

“Hoàng thượng có lẽ nhớ nhầm rồi, người thích ăn cá là muội muội thần thiếp, Mặc Duệ.”

Ta không thích cá, ngửi mùi tanh đã thấy buồn nôn.

Giờ Xương Trạch đứng ướt sũng bên cạnh ta, cả người nồng nặc mùi tanh, ta chỉ cảm thấy càng thêm khó chịu.

Ánh mắt chán ghét của ta như một lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng Xương Trạch.

Hắn ném cá xuống, dùng bàn tay dính đầy vảy cá để nắm lấy tay ta.

Thật là phiền phức!

Xương Trạch đôi mắt mờ mịt, thất vọng buông tay về.

“Hóa ra… nước mùa hè cũng lạnh…” Xương Trạch tự cười giễu mình, giọng thì thầm, “Mặc Duệ nói ngươi thích bơi lội, hóa ra nàng gạt trẫm…”

Ta ngơ ngác, trong lòng đầy dấu chấm hỏi.

Ai ai cũng biết hắn yêu Mặc Duệ, nhưng khi bên nàng ấy, tại sao lại nói đến sở thích của ta?

Hắn đội mưa hái hoa, đem những bông quế ướt sũng dâng lên trước mặt ta như một báu vật.

“Xem này, đây là hoa quế mà ngươi thích nhất, trẫm đã vì ngươi mà giữ lại đây!”

Ta nhìn Xương Trạch trong bộ dạng như chuột lột, trong lòng không khỏi hoang mang:

“Hoàng thượng có nhầm người không? Thần thiếp chưa bao giờ thích hoa quế…”

Xương Trạch lập tức sững lại, ngây ngốc nhìn ta:

“Nhưng… nhưng Mặc Duệ nói ngươi thích hoa quế, trời mưa dù ướt cũng để ô cho hoa ven đường…”

Ta khi nào lại làm ra loại chuyện ngu ngốc ấy?

Ta đường đường là nữ tử của danh môn vọng tộc, nếu thật sự muốn che ô cho hoa, chẳng lẽ không thể sai người mua thêm một cái ô sao?

Ánh sáng trong mắt Xương Trạch tắt ngấm, nụ cười của hắn trở nên chua chát, giọng nói nhẹ như gió thoảng:

“Hóa ra… nàng ấy lừa trẫm…”

“Vậy… vậy ngươi thích gì?”

Xương Trạch dè dặt nhìn ta:

“Trẫm sẽ vì ngươi mà tìm về, được không?”

Ta thích ăn nho.

Nghe nói nho Tây Vực ngọt nhất, hắn liền sai người phi ngựa nhanh chóng mang về.

Hắn nâng chùm nho lên trước mặt ta, trông như muốn được khen ngợi.

Ta ăn một quả, hắn vui mừng đến mức như muốn nhảy cẫng lên.

Nhưng ta không quen ăn nho Tây Vực, nên đã vào bếp làm bánh nho cho hắn.

Uyên Ương đứng bên cạnh thì thào:

“Nương nương phải cẩn thận, bên ngoài đã có lời đồn rằng nương nương là yêu hậu mê hoặc quân vương đấy!”

Ta nghe mà giật mình, suýt nữa làm đổ hết bột độc vào bánh nho.

Sao ta lại trở thành yêu hậu được?

Ta vội lấy muỗng nhỏ, cẩn thận gạt bớt độc ra.

Hoàng tử vẫn còn nhỏ.

Xương Trạch lúc này chưa thể chết.

Chính xác là không thể c.h.ế.t một cách quá rõ ràng.

“Quốc khố vốn đã căng thẳng, nay hắn còn làm ra những việc lãng phí dân lực như thế, đúng là khiến ta bị chửi oan.”

“Nhưng hoàng thượng hiện tại thế này cũng tốt, nương nương rốt cuộc cũng có ngày được hưởng chút ngọt ngào.” Uyên Ương thở dài.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com