Không Xứng
Ta ngạc nhiên nhìn hắn, thấy câu hỏi ấy thật buồn cười.
“Hoàng thượng, thần thiếp là Kỷ Bạch Chỉ, không phải muội muội Mặc Duệ.”
Kẻ thế thân như ta, nào xứng với chữ yêu?
Ánh sáng trong mắt Xương Trạch vụt tắt.
Hắn lẩm bẩm: “Mặc Duệ… Mặc Duệ đâu rồi? Nàng gạt trẫm…”
“Hoàng thượng quên rồi sao? Muội muội đã bỏ trốn trong đêm trước đại hôn, đến nay vẫn chưa quay về.”
Mặc Duệ bỏ đi vào đêm trước hôn lễ, để ta, người chị sinh đôi của nàng, giả dạng nàng bước vào cung.
Nhưng vở kịch che trời này lại bị Xương Trạch vạch trần ngay lúc đó.
Kể từ đó, ta trở thành trò cười cho tất cả, cũng là một hoàng hậu thế thân thấp hèn.
12
Nhưng chẳng ai hay biết, chính tay ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t muội muội của mình.
Chính ta đã dùng rìu c.h.ặ.t đ.ầ.u nàng, đặt vào trong chum rồi dìm xuống đáy hồ!
Chính ta đã dùng d.a.o rọc xương, từng mảnh từng mảnh cắt rời thân xác nàng, đem cho bầy chó hoang ngoài thành ăn!
“Hoàng thượng còn nhớ huynh trưởng của người đã c.h.ế.t thế nào không?” Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi hỏi.
Xương Trạch khó nhọc quay đầu, tránh né ánh nhìn của ta.
“Chết trong cuộc săn ở bãi vây, bị bầy sói tấn công,” hắn nói, “chỉ là một tai nạn thôi.”
“Thật vậy sao?” Ta đặt bát thuốc trong tay xuống.
Nhưng, Mặc Duệ không nói thế.
Nàng kể rằng, chính nàng và Xương Trạch đã rắc thuốc dẫn sói lên người Xương Lan.
Nàng kể rằng, bọn họ đã c.h.é.m vào chân Xương Lan, để chàng không thể đứng dậy.
Nàng kể rằng, bọn họ nhìn chàng lê lết trên mặt đất, bị móng vuốt xé toạc tim phổi, bị bầy sói xâu xé, đến t.h.i t.h.ể cũng không còn nguyên vẹn!
Vì vậy, ta đã g.i.ế.c nàng, tạo hiện trường giả rằng nàng bỏ trốn, và thay nàng nhập cung làm hoàng hậu.
Ta từng dự định nhân đêm đại hôn, khi Xương Trạch mất cảnh giác, sẽ ám sát hắn.
Nhưng hắn ngay lập tức nhận ra ta không phải Mặc Duệ.
Xương Trạch ôm ta vào lòng, cười nói rằng, “Ngươi vào cung cũng tốt.”
Hắn cười, nụ cười ấy giống Xương Lan đến đau lòng.
Nhà họ Xương vốn hiếm hoi con cái, nếu ta g.i.ế.c Xương Trạch, Xương quốc này còn có thể giao cho ai đây?
Đây là đất nước mà Xương Lan đã hết lòng bảo vệ!
Từ nhỏ, chàng đã học cách làm một minh quân, ngay cả những lúc bên ta, chàng cũng chỉ nói về triều chính và hoài bão.
Ta sao có thể để quốc gia mà chàng yêu mến rơi vào hỗn loạn được?
Vì thế, ta ở lại bên Xương Trạch.
— Chỉ để lợi dụng danh nghĩa hoàng hậu mà thao túng đất nước này.
Hiện nay, đã có hoàng tử, Xương Trạch, vị hoàng đế này, không còn quan trọng nữa.
“Hoàng thượng có biết, ngày Xương Lan vào bãi vây săn bắn, chàng là vì muốn chuẩn bị lễ vật đính hôn cho ta không?” Ta chậm rãi hỏi.
Xương Trạch đột nhiên nổi giận, hắn nắm chặt cổ tay ta, khàn giọng quát:
“Ngươi vẫn không quên được hắn, đúng không?”
Làm sao ta có thể quên?
“Trẫm đối tốt với ngươi như vậy! Sao ngươi vẫn nhớ đến hắn!” Xương Trạch gào lên, giọng hắn khản đặc, cuối cùng chỉ còn lại những tiếng rít yếu ớt.
Độc dược phát tác, hắn không thể nói được nữa, trở thành một kẻ câm.
Ta từng ngón, từng ngón bẻ ra bàn tay hắn đang siết chặt.
“Hoàng thượng lại hồ đồ rồi, thần thiếp không phải là Mặc Duệ mà người yêu thương.”
“Người còn bận tâm thần thiếp nhớ đến ai để làm gì?”
Ta rút d.a.o găm ra, từ tốn cắt đứt gân tay, gân chân hắn.
“Hoàng thượng yên tâm, Mặc Duệ đến tận lúc c.h.ế.t vẫn yêu người.”
Xương Trạch nằm đó, co giật, yếu ớt như một con cá sắp chết.
Nhưng đám cung nhân bên ngoài sớm đã bị ta đuổi đi, ai sẽ đến cứu hắn đây?
“Hoàng tử còn nhỏ, xin người sống thêm hai năm nữa. Hai năm sau, thần thiếp sẽ tiễn người đi gặp muội muội.”
Nhưng ta không thể để hắn chạy thoát nữa.
“Người xem, thần thiếp đối với người không tốt sao?” Ta hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng.
Thời gian còn dài.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com