Không Xứng

Chương 18



Hắn điên cuồng lắc đầu, miệng mấp máy như muốn nói gì đó.

Nhưng điều đó giờ không còn quan trọng.

Ta c.h.ặ.t đ.ầ.u hắn, đặt cùng với đầu của Mặc Duệ, rồi dìm xuống hồ sâu.

Sau đó, từng mảnh thịt của hắn, ta cắt ra, đem đến bãi tha ma để cho bầy chó hoang ăn.

Còn trong lăng mộ vốn dành cho hắn, chỉ có quần áo của Xương Lan được chôn ở đó.

Ta là hoàng hậu, trăm năm sau phải được hợp táng cùng hoàng đế.

Làm sao ta có thể để bản thân phải nằm bên cạnh Xương Trạch chứ?

Ta đứng trước mộ khóc đến đau lòng, từng giọt nước mắt đều là thật tâm.

14

Sau này, sử sách ghi lại rằng “Đế hậu tình thâm”.

Hoàng hậu đó là ta.

Còn hoàng đế, là người trong lòng ta thuở niên thiếu – ánh trăng sáng mãi không thể với tới.

Người ấy, tên là Xương Lan, chưa bao giờ nỡ để ta chịu khổ.

Cũng không bao giờ để ta phải rơi lệ, đổ máu.

15– Ngoại truyện của Xương Trạch

Ta có một huynh trưởng vô cùng phiền phức.

Rõ ràng ta và hắn giống nhau như đúc, nhưng mọi điều tốt đẹp đều thuộc về hắn.

Hắn có vị phu tử giỏi nhất, có được tình yêu thương của phụ hoàng, mẫu hậu.

Ngay cả Xương quốc này cũng thuộc về hắn.

Tại sao chứ!

May mắn thay, cô gái ta yêu không thuộc về hắn.

Ta gửi thư cho nàng, nhưng người đến lại là muội muội của nàng, Mặc Duệ.

Mặc Duệ đúng như tên nàng, tâm hồn nàng đen tối.

Nàng vừa gặp ta đã nói:

“Chị gái ta và thái tử đã bàn chuyện hôn nhân, chỉ chờ ngày chị ta cập kê để làm thái tử phi.”

“Ngươi muốn có được chị ta? Ta có thể giúp ngươi!”

“Chỉ sợ ngươi không dám làm!”

Ta chỉ cảm thấy vô cùng phiền lòng.

Xương Lan thật đáng ghét! Những thứ ta yêu, dù là vật hay người, hắn đều muốn cướp đoạt!

Ta đồng ý với Mặc Duệ, để nàng giúp ta.

Nhưng chẳng bao lâu, Xương Lan đã kéo ta đi săn ngỗng trời.

Hắn nói đó là lễ vật đính hôn dành cho cô gái hắn yêu.

Nhưng đó cũng là cô gái ta yêu!

Mặc Duệ bảo rằng đây là cơ hội của ta.

Ta dẫn Xương Lan vào bãi săn, để hắn rơi vào ổ phục kích và làm mồi cho bầy sói.

Tên ngốc đó đến tận khi c.h.ế.t vẫn thúc giục ta chạy đi.

Ta b.ắ.n trúng tay chân hắn, đóng đinh hắn xuống đất, rồi nhìn hắn vật vã như một con sâu đang giãy chết.

Xấu xí vô cùng, ta không hiểu tại sao ai ai cũng yêu mến hắn.

16

Phụ hoàng chưa qua ba tháng đã băng hà.

Lẽ ra người có thể sống lâu hơn, nhưng không hiểu sao lại phát hiện ra chính ta đã hại c.h.ế.t Xương Lan.

Phụ hoàng và mẫu hậu tức giận đến phát bệnh, chẳng bao lâu sau cũng qua đời.

Nhưng sách sử chẳng phải luôn nói rằng tranh đoạt ngai vàng luôn nhuốm đầy m.á.u tanh hay sao?

Ta g.i.ế.c Xương Lan, chẳng qua là chứng tỏ ta là kẻ chiến thắng.

Bọn họ tức giận vì điều gì chứ?

Ta và Xương Lan chẳng phải đều là con của bọn họ sao?

Sau khi họ qua đời, ta lên ngôi hoàng đế. Ta muốn hạ chỉ cưới nàng làm hoàng hậu.

Nhưng Mặc Duệ lại cản ta.

Nàng châm biếm: “Hoàng thượng là muốn tự nguyện làm kẻ thế thân sao?”

Ta ghét cay ghét đắng người đàn bà giọng điệu cay nghiệt này!

Nàng nói:

“Chị gái ta vẫn đang đau lòng vì cái c.h.ế.t của Xương Lan. Hoàng thượng nghĩ rằng cưới nàng lúc này, nàng có coi ngài như thế thân của Xương Lan không?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com