Không Xứng

Chương 20



Chi bằng g.i.ế.c hết, khỏi nhọc lòng.

Nàng chắn trước mặt họ, không cho ta g.i.ế.c người.

Hóa ra, nàng cũng giỏi xử lý chính sự.

Nàng mới thật sự là một hoàng hậu đúng nghĩa.

19

Khi nàng nằm gục trước mặt ta, m.á.u chảy đầy người.

Ta hoảng hốt. Chỉ là nhảy múa giữa trời tuyết, sao lại ngã xuống thế này?

Thân thể nàng luôn khỏe mạnh mà.

Tất cả là lỗi của ả đàn bà kia! Ả dùng trâm đánh nàng! Trẫm phải xử tử ả bằng lăng trì!

Nhưng nàng vẫn không chịu cúi đầu.

Dù đầu đã đổ máu, nàng vẫn không thốt lên một lời mềm yếu.

Còn nói:

“Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp là Bạch Chỉ.”

Ta đương nhiên biết nàng là Bạch Chỉ!

Nàng nghĩ ta coi nàng là ai chứ?

Thật khó hiểu!

20

Lệ tần mang thai.

Hoàng hậu vui mừng khôn xiết, tự tay chăm sóc nàng để dưỡng thai.

Dù ta đã rõ ràng cảnh báo rằng Lệ tần sẽ cướp ngôi vị hoàng hậu của nàng, nhưng nàng chẳng mảy may bận tâm.

Nàng thật sự không ghen sao?

Ta vốn chẳng ưa gì Lệ tần, cũng chẳng để tâm đến đứa trẻ này.

Chỉ có con của ta và nàng mới xứng đáng làm trưởng tử của trẫm!

Vậy nên, ta đã ngấm ngầm ra tay, sai A Mặc cắn Lệ tần.

A Mặc là con ch.ó ta nuôi, cũng hữu dụng chẳng kém Mặc Duệ.

Ý định ban đầu của ta là để A Mặc cắn c.h.ế.t Lệ tần, nhưng hoàng hậu lại bất chấp tất cả lao vào cứu nàng ta.

Nàng bận tâm đến đứa trẻ của người khác làm gì?

Sao không tự mình sinh cho ta một đứa trẻ?



Nhưng nàng nói, cả đời này sẽ không thể mang thai nữa.

21

Là ta đã hại nàng.

Mặc Duệ từng bảo rằng chị gái nàng thân thể cường tráng.

Nên ta chưa từng nghĩ nàng lại yếu đuối đến vậy, yếu đến mức chỉ ngâm mình dưới hồ hay dầm mưa một chút cũng tổn hại thân thể.

Ta tự dày vò bản thân, làm lại tất cả những việc từng bắt nàng làm.

Thì ra, dù là mùa hè, nước hồ vẫn lạnh thấu xương khi ngâm mình cả ngày.

Thì ra, mưa rơi cũng đau rát da thịt, quần áo ướt dính vào người càng thêm khó chịu.

Thì ra, đi chân trần trên tuyết sẽ khiến người ta lâm trọng bệnh…

Nhưng tất cả những điều đó, nàng chưa từng nói với ta.

Nàng luôn mỉm cười ngoan ngoãn, làm theo từng lời ta nói, cho đến khi kiệt sức ngã xuống…

Rồi lại gắng gượng đứng dậy làm tiếp.

Nàng chưa bao giờ chịu thua.

Thứ duy nhất nàng từng yêu cầu ta chính là một đứa trẻ.

Giờ thì ta hiểu nàng thật sự muốn gì rồi.

Người phụ nữ ta yêu muốn quyền lực.

Ta cho.

Đó là thứ tốt nhất mà ta có thể trao cho nàng.

Chỉ không biết, khi nhận lấy, nàng có tha thứ cho ta không?

Nàng…

Liệu có thể yêu ta không?

22

Thân thể ta ngày một yếu đi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com