Cuối tuần Lâm Tinh Dao vào viện lấy thuốc cho bà ngoại. Sau tết tây, trời càng ngày càng lạnh. Đêm qua tuyết rơi nhẹ, sang hôm nay vẫn còn những hạt tuyết nhỏ bay bay. Đường phố đâu đâu cũng được phủ một lớp sương mỏng, người đi trên đường hối hả.
Ở nhà không có bật lửa, thỉnh thoảng bà ngoại cần dùng bật lửa để đốt mấy thứ như vải băng gạc*. Lâm Tinh Dao tìm được một cửa hàng tiện lợi gần bệnh viện, đậu xe đạp ở bên cạnh rồi đi vào mua bật lửa.
*: hay bị tụt sợi nên dùng bật lửa hơ
Cậu vừa thanh toán xong thì nghe thấy một giọng nữ khàn khàn vang lên phía sau mình, “Cho bao Trung Hoa.”
Lâm Tinh Dao quay người chuẩn bị ra ngoài, bỗng ngẩn người khi nhìn thấy người kia.
Là cô bạn đó.
Có vẻ nhỏ vừa xuất viện, mái tóc dài bù xù, có vẻ đã mấy ngày rồi chưa gội. Chiếc kẹp tóc nơ màu đỏ cài đại lên tóc, trông nghiêng vẹo sắp rơi đến nơi. Cô bạn chưa thay quần áo, vẫn là bộ váy ngắn, tất dài mỏng và giày da ấy. Lần này cuối cùng Lâm Tinh Dao cũng nhìn rõ mặt mũi nhỏ, khuôn mặt mệt mỏi chán chường, mắt to hệt như búp bê, đôi con ngươi đen láy nhưng vô hồn, cằm nhòn nhọn, sắc mặt trắng bệch.
Ở bên cổ còn có một miếng gạc to nữa.
Trông cô bạn hoàn toàn không giống đã được xuất viện, làm Lâm Tinh Dao giật cả mình. Cô bạn còn tự đi mua thuốc lá nữa, thò tay vào túi sờ sờ, nhíu mày tặc lưỡi.
Nhỏ nhìn thấy tay Lâm Tinh Dao cầm bật lửa nên liếc nhìn cậu một cái.
“Xin tí lửa.” Cô bé nói.
Lâm Tinh Dao ‘hả’ một tiếng và vô thức nhìn vào miếng gạc trên cổ cô bé.
Mặt mày cô bé lạnh tanh, “Mượn bật lửa dùng tí. Tao lười mua.”
Lâm Tinh Dao cất bật lửa vào trong túi, “… Không cho. Trên cổ mày còn vết thương.”
Có lẽ cô bé không ngờ rằng yêu cầu của mình chỉ nhỏ vậy thôi cũng bị từ chối, cuối cùng cô bé ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Lâm Tinh Dao.
“Có vết thương liên quan gì đến hút thuốc?” Cô bé lạnh lùng nói, “Không muốn cho mượn cứ nói thẳng.”
Cô bé nóng nảy cầm điện thoại tự mua một chiếc bật lửa, châm lửa ngậm điếu thuốc rồi bỏ đi. Lâm Tinh Dao quả thực không hiểu nổi, tay đút túi hậm hà hậm hực đi đến bệnh viện. Cậu cứ tưởng cô bạn đó yếu đuối lắm, đâu ngờ lại đanh đá vậy.
Lâm Tinh Dao mua thuốc xong về nhà lại bị bà ngoại lôi ra ngoài đi mua đồ.
Bây giờ bà cụ Lý Như Tiên không thích nhàn lỗi, ngoại trừ mấy ngày nhập viện kiểm tra thì bà thường ra ngoài dạo quanh khi không có gì làm. Ngoài ra bà còn tìm được công việc chăm sóc người bệnh ở bệnh viện. Bà chỉ làm ngắn ngày, ví dụ như những bệnh nhân vừa mổ xong mấy ngày đầu chỉ có thể nằm yêu một chỗ; và cả những người già đã hơi lẫn phải vào viện nữa, người nhà bận thì bà sẽ chăm thay.
Lý Như Tiên đã mua bảo hiểm từ hồi còn trẻ, sau nhiều năm tích lũy đến giờ mới không đến mức quá túng quẫn. Nhưng bà luôn nghĩ có thể kiếm được chút nào cho cháu nhỏ trong nhà được bao nhiêu hay bấy nhiêu, vì vậy cứ làm việc và bận đầu tắt mặt tối. Và chính vì vậy, dù có bệnh trong người nhưng trông bà vẫn đầy sức sống.
Cuối tuần bà ngoại muốn làm cá nướng cho Lâm Tinh Dao ăn, hai bà cháu đi siêu thị, bà cụ đi trước chọn đồ còn Lâm Tinh Dao đẩy xe ở phía sau chán muốn chết. Cậu chụp ảnh đồ trong xe đẩy gửi cho Hứa Trạc xem, [Hôm nay ăn hoành tráng.]
Hứa Trạc trả lời, [Ăn khỏe vậy à?]
[Mình đang dậy thì!]
[Ừ, phải cố tăng chiều cao.]
Lâm Tinh Dao gõ điện thoại lạch tạch, [Cậu không được ăn cá nên ghen tị với mình chứ gì?]
Hứa Trạc trả lời cậu, [Đúng. Ở nhà một mình, không có cơm ăn, đáng thương ghê.]
Lâm Tinh Dao nghiêng đầu nhìn điện thoại đầy nghi ngờ, gõ phím, [Thật á?]
[Thật.]
Trong mắt Lâm Tinh Dao, tin Hứa Trạc nhắn tự dưng có chút đáng thương. Bà ngoại nói chắc nịch với cậu rằng bố mẹ Hứa Trạc đều là bác sĩ, công việc rất bận rộn, bình thường nhà không có ai âu cũng là điều bình thường.
Lâm Tinh Dao nghĩ một hồi, hỏi, [Mình bảo bà ngoại làm nhiều tí rồi cậu tới ăn nhé?]
Lần này, một lúc sau Hứa Trạc mới trả lời, [Để lần sau. Tuần này hơi bận.]
Lâm Tinh Dao nghĩ nhà bọn họ xa nhau như vậy, tới nhà cậu cũng quá tốn công.
Vậy nên cậu gõ phím, [Thế mình mang qua cho cậu nhé, dù sao chiều mình cũng rảnh.]
Lâm Tinh Dao đợi hai phút mới thấy Hứa Trạc trả lời hai chữ: Ok.
Lâm Tinh Dao cất điện thoại rồi vui sướng đẩy xe đi tìm bà ngoại mình, “Bà ngoại! Hôm nay mua nhiều đồ ăn chút nha!”
Bữa trưa vô cùng thịnh soạn, Lâm Tinh Dao cất cơm và thức ăn vào cặp lồng giữ nhiệt trước, còn mình thì ăn vội ăn vàng mấy miếng rồi đứng dậy định đi, bị bà cụ cản lại, “Ăn xong cho đàng hoàng tử tế rồi hẵng đi!”
“Con đi qua đó mất khá lâu á, nhỡ Hứa Trạc đợi đói meo thì phải làm sao?”
Bà ngoại bực bội nói, “Con cũng biết đi qua đó lâu cơ à? Ton tót chạy đi đưa cơm cho người ta, ai không biết còn tưởng người ta bỏ tiền thuê con làm ô sin đấy! Lần sau không được phép thế nữa nghe chưa?”
Lâm Tinh Dao thấy chẳng sao cả, “Bà nói bố mẹ cậu ấy bận, không ai chăm cậu ấy, con mang cho cậu ấy có bữa cơm thì làm sao vậy?”
Bà ngoại đau hết cả đầu, “Thế thì cũng không đến lượt con tới chăm, hai đứa bay mới quen nhau được mấy tháng? Con cứ chủ động đối xử tốt với người khác vậy, người khác chưa chắc đã đón nhận tình cảm của con.”
Lâm Tinh Dao im lặng. Bà cụ nhìn cậu là biết thằng bé không vui nhưng cũng đành chịu.
Bà vốn lo lắng Lâm Tinh Dao nhiệt tình với người khác như vậy thì lòng tốt ngược lại không được trân trọng. Dù sao thì con người chính là vậy, thứ gì càng dễ dàng có được thì càng dễ dàng bị vứt bỏ như cỏ rác.
Nhưng sao bà có thể không biết tâm tư tình cảm của đứa bé nhà mình chứ? Đối với những người hiểu lầm và không thích thằng bé thì Tinh Dao chưa từng tỏ ra dễ gần; nhưng đối với bất cứ ai có ý tốt với mình, thằng bé sẽ nóng lòng đáp lại sự thân thiết ấy gấp mười lần thế.
Giống như một con thú nhỏ, nếu ai có ý định làm tổn thương nó, nó sẽ xù lông nhe răng gầm gừ, không cho phép nguy hiểm lại gần mình; nhưng nếu có người muốn v**t v* nó, nó sẽ ngoan ngoãn nằm sấp xuống để mặc người đó xoa đầu nó, sờ nắn móng vuốt của nó.
Với cái tính đó cậu không thể nào bảo vệ được bản thân mình. Cậu sẽ chỉ dễ dàng bị những người có ý đồ nhìn thấu, sau đó sẽ nắm thóp được điểm yếu. Lý Như Tiên yêu thương đứa cháu ngoại của mình, không muốn ngăn cản cậu bé kết bạn với những người nó thích, vì vậy chỉ có thể thầm hi vọng rằng Tinh Dao sẽ gặp được người đối xử chân thành với cậu. Còn về Hứa Trạc ––––– hiện tại theo như những gì bà tìm hiểu thì thằng bé ấy khá tốt.
“Được rồi, nhìn con bĩu cong cả môi lên kìa.” Bà cụ nghĩ một hồi, cuối cùng nói, “Con đi đi, đừng chơi muộn quá, về nhà sớm chút.”
Lâm Tinh Dao vốn đang buồn bực, nghe vậy hai mắt sáng rực lên, cầm cặp lồng giữ nhiệt chạy bình bịch ra ngoài huyền quan thay giày mở cửa, “Con đi đây ạ.”
Đóng sầm cửa lại, Lâm Tinh Dao chạy xuống tầng dưới, vừa ra khỏi tòa nhà cậu đã run cầm cập vì cái rét buốt ngoài khu nhà, vội vàng trùm khăn quàng, cầm cặp lồng giữ nhiệt chạy bước nhỏ tới bến xe buýt cạnh khu dân cư.
Nếu đi xe đạp thì có thể đi con đường nhỏ từ nhà cậu tới trung tâm thành phố, tiết kiệm được kha khá thời gian nhưng Lâm Tinh Dao còn mang theo cặp lồng giữ nhiệt nên đành phải ngoan ngoãn đi xe buýt. Cậu ôm cặp lồng giữ nhiệt ngồi ở hàng ghế cuối cùng, buộc chặt túi lại, sợ hơi nóng thoát ra ngoài mất.
Xe buýt lăn bánh nửa tiếng mới tới cổng bệnh viện trung ương. Lúc Lâm Tinh Dao xuống xe lại bị một cơn gió lạnh thốc vào người rét đến giật cả mình, ôm cặp lồng giữ nhiệt nhanh chóng đi vào khu dân cư đằng sau bệnh viện.
Khu dân cư rất lớn, ít người, yên tĩnh, cây xanh được trồng tươi tốt um tùm khiến Lâm Tinh Dao hơi khó tìm đường. Cậu đi lòng và lòng vòng quanh tòa nhà theo số nhà mà Hứa Trạc đã gửi cho cậu, hứng trọn gió, cuối cùng cũng tìm được tòa nhà Hứa Trạc ở.
Cậu nhấn chuông cửa, chuông vang lên một lúc rồi ngừng, tiếp đó ‘cạch’ một tiếng cửa mở ra.
Lâm Tinh Dao lạnh khủng khiếp, vội vàng chui ngay vào nhà.
Đây là lần đầu tiên cậu tới nhà bạn, lúc nhìn thang máy đi lên từng tầng từng tầng một trái tim bé nhỏ của cậu đập thình thịch. Cũng không biết Hứa Trạc ở nhà một mình đang làm gì đây, đã đói chưa, không biết cậu ấy có thích cơm lần này mình mang tới không, món thịt xào kia là tự tay cậu làm đó.
Nhà Hứa Trạc ở tầng cao nhất. Lúc ra khỏi thang máy Lâm Tinh Dao tìm thấy biển số nhà Hứa Trạc, thấy cửa đóng kín mít nên giơ tay bấm chuông cửa.
Chuông cửa vang đinh ddooong, Lâm Tinh Dao cầm cặp lồng giữ nhiệt, một tay túm chặt miệng túi, rụt cổ trong khăn quàng yên lặng chờ đợi.
Đột nhiên cậu khưng lại, cảm giác có người đang nhìn mình.
Lâm Tinh Dao ngơ ngác ngẩng đầu lên. Xung quanh cậu toàn tường là tường, cậu cứ thấy là lạ, quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy hành lang phía đối diện.
Đúng lúc này cửa nhà Hứa Trạc mở ra.
Lâm Tinh Dao lập tức quay đầu lại, cảm giác sởn da gà kia đã biến mất. Hứa Trạc chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu trắng, quần jogger, là trang phục mặc nhà, nhìn trông vô cùng thoải mái. Thấy Lâm Tinh Dao quấn mình chẳng khác nào quả bóng, hắn cười, “Lạnh không? Mau vào đi.”
Nhà Hứa Trạc bật máy sưởi cực kì ấm áp. Lâm Tinh Dao vừa vào nhà đã thở phào đầy nhẹ nhõm, đưa cặp lồng giữ nhiệt cho hắn, “Mau ăn đi, đợi lâu thế chắc đói rồi đúng không.”
Hứa Trạc nhận lấy túi, “Bình thường, cậu đến sớm hơn mình nghĩ nhiều.”
Hắn xoay người đi mở cặp lồng giữ nhiệt, lúc ấy Lâm Tinh Dao mới ngẩng đầu lên nhìn rõ ràng ngôi nhà này. Trần nhà rất cao, có hai tầng, nội thất và đồ trang trí màu nhạt còn lan can và cầu thang là gỗ sẫm màu. Căn nhà rất rộng, không có quá nhiều nội thất, mọi thứ đều được bày biện ngăn nắp, sàn gần như không có một hạt bụi.
Một ngôi nhà sạch sẽ và đẹp đẽ.
Gương mặt Lâm Tinh Dao hiện lên vẻ đầy ngạc nhiên và ngưỡng mộ không hề giấu giếm chút nào, cậu nhìn xung quanh, thốt lên, “Nhà cậu đẹp thật đấy.”
Hứa Trạc đang lấy từng tầng cơm và thức ăn trong cặp lồng giữ nhiệt ra một đặt xuống bàn ăn, nghe vậy bèn cười, nói, “Đẹp à? Đồ đạc không có mấy, khá trống trải.”
“Trống mới tốt chứ, nhà mình quá nhiều đồ, mình thấy chật phát khiếp nhưng bà ngoại lại không nỡ vứt cái nào đi hết.”
Lâm Tinh Dao đi đến bên bàn ăn, ngồi xuống với Hứa Trạc, nhìn hắn với biểu cảm đầy mong đợi, “Mau ăn thử xem vị thế nào.”
Hứa Trạc xắn tay áo, cầm đũa thử một miếng thức ăn, gật đầu, “Ngon lắm.”
Áo hắn có lớp nhung nên trông rất mềm mại và ấm áp. Lâm Tinh Dao ngồi cạnh Hứa Trạc mới để ý thấy cổ hắn rất trắng, có thể lờ mờ thấy mạch máu dưới làn da. Lúc ăn Hứa Trạc cũng vô cùng nhã nhặn, yên lặng, ăn chậm nhai kĩ, đường nét góc nghiêng mạnh mẽ và bảnh trai, lông mi mảnh, dài và mềm.
Lâm Tinh Dao ngẩn ngơ ngắm Hứa Trạc, đến khi Hứa Trạc quay đầu cậu mới vội vã nhìn sang chỗ khác, tay bỗng siết chặt thành nắm đấm rụt trong ống tay áo, tai hơi đỏ lên.
“Cậu ăn chưa?” Hứa Trạc quay đầu hỏi Lâm Tinh Dao, thấy cậu cúi đầu xuống có vẻ giấu giếm liền hỏi, “Sao thế?”
Lâm Tinh Dao đáp lại ngay lập tức, “Không sao! Mình ăn rồi.”
Cậu sợ Hứa Trạc phát hiện ra mình có gì đó bất thường bèn đánh trống lảng, “Bố, bố mẹ cậu đâu? Không ở nhà à?”
Hứa Trạc đáp, “Bọn họ đi công tác, một tháng sau mới về.”
Lâm Tinh Dao có chút ngạc nhiên, “Lâu thế á? Vậy cậu giải quyết vụ ăn uống thế nào?”
“Bình thường toàn ăn ở nhà ăn bệnh viện.”
“Nếu cậu rảnh thì cuối tuần sang nhà mình ăn cũng được mà.”
Hứa Trạc cười, “Mình nhận tấm lòng thôi. Tiếc là tháng này mình phải chuẩn bị cho cuộc thi mô phỏng kinh doanh nên tạm thời không có thời gian.”
Lâm Tinh Dao bị từ chối một lần nữa cũng không buồn lòng, gật đầu, “Thi quan trọng.”
Hai người ngồi trong phòng ăn, hầu như là Lâm Tinh Dao nói Hứa Trạc nghe. Hứa Trạc ăn chậm rãi, từ tốn, ăn xong rồi dọn bàn ăn, rửa sạch cặp lồng giữ nhiệt rồi cất lại vào túi.
Lâm Tinh Dao nhận lấy túi, ngập ngừng trong chốc lát rồi nói ướm thử, “Vậy mình về đây nha.”
Hứa Trạc nhìn cậu đầy áy náy, “Trước giờ nhà mình không nấu cơm, không có đồ ăn vặt nên không mời cậu được gì, xin lỗi.”
Lâm Tinh Dao rất thoáng tính, “Có sao đâu? Đừng khách sáo với mình vậy mà.”
“Ừm.” Hứa Trạc cười mỉm, đứng yên trước mặt cậu, “Mình đưa cậu xuống tầng nhé?”
Lâm Tinh Dao nghe vậy buồn héo ruột nhưng gương mặt vẫn tỏ vẻ thản nhiên, “Không cần đâu, đi thang máy thì cần gì đưa xuống. Mình đi đây.”
Hai người đứng ngoài huyền quan, Hứa Trạc mở cửa cho Lâm Tinh Dao, lúc Lâm Tinh Dao đi giày xong đứng dậy thì giơ tay chỉnh lại khăn quàng trên cổ cậu, giọng dịu dàng vô ngần, “Trên đường cẩn thận đừng để bị lạnh.”
Lâm Tinh Dao ngơ ngác ‘ừ’ một tiếng, tạm biệt Hứa Trạc rồi rời đi với đôi tai đỏ ửng.
Cánh cửa lặng lẽ đóng lại sau lưng cậu.
Cậu vốn rất háo hức được đi quanh nhà Hứa Trạc ngắm nghía. Cậu sẽ không đụng lung tung vào bất cứ thứ gì mà chỉ muốn xem xem bình thường nơi Hứa Trạc sống sẽ như thế nào. Cậu muốn xem phòng ngủ của Hứa Trạc nhất, tò mò không biết phòng ngủ của Hứa Trạc có giống của mình không, có lẽ sẽ có một giá sách lớn chất đầy sách; chắc là cũng có một chiếc bàn học siêu to, không biết có để gấu bông ở đầu giường không nữa?
Đối với Lâm Tinh Dao, hành động đó giống một kiểu trao đổi. Hứa Trạc đến nhà cậu chơi, cậu mời Hứa Trạc vào phòng ngủ của mình, nghĩa là cậu đã cho Hứa Trạc thấy khía cạnh chân thật của bản thân và sự chân thành khi đối xử với một người bạn. Vậy thì cậu đến nhà Hứa Trạc, đương nhiên là muốn được đối xử lại ngang bằng vậy.
Nhưng Hứa Trạc không trao đổi với cậu. Hứa Trạc từ chối cậu.
Lâm Tinh Dao cầm chiếc cặp lồng giữ nhiệt trống không, cúi đầu bước chầm chậm trên đường.
Cậu tự hỏi không biết quan điểm đó của mình có trẻ con quá không nhỉ? Dù cậu có tốt với người ta thì đó là chuyện của cậu, vì điều này mà yêu cầu người ta cũng phải tốt với mình thì thật sự rất vô lí.
Với cả trước giờ Hứa Trạc đã tốt với mình lắm rồi. Chỉ là không đưa mình đi ngắm nghía nhà thôi mà, lỡ đâu Hứa Trạc vốn là người có đời sống riêng tư rất kín đáo, không thích tiết lộ bí mật cho người ngoài thì sao?
Nghĩ ngợi một hồi, Lâm Tinh Dao dần dần vỡ ra. Cậu thấy có vẻ như mình lại hiểu Hứa Trạc hơn một chút, Hứa Trạc rất dịu dàng nhưng sẽ giữ khoảng cách với bạn bè; hắn là người lễ phép và lịch sự, từ trước tới nay chưa từng nghe ngóng chuyện của người khác, hơn nữa cũng tự bảo vệ chính mình.
Này có vẻ giống một con mèo lấy đuôi để bảo vệ bụng của mình…
“Hi.”
Lâm Tinh Dao đang để đầu óc trên mây, bất thình lình bị gọi một tiếng từ đằng sau nên sợ hãi vội quay người lại, sốc tận óc khi nhìn thấy người sau lưng mình.
Thế mà lại là cô bạn đó.
Không biết cô bé đi sau cậu từ lúc nào, mái tóc dài vẫn rối bời tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, lớp băng gạc dày cộm trên cổ đã đổi thành miếng băng dán. Cô bé nhìn Lâm Tinh Dao chằm chằm, đột nhiên túm tay cậu kéo ra khỏi khu dân cư.
“Này, mày…” Lâm Tinh Dao không nỡ giằng tay một đứa con gái ra, miễn cưỡng bị cô bé kéo ra khỏi khu dân cư vào một con ngõ nhỏ ở chỗ rẽ bên đường. Con ngõ nhỏ không một bóng người, gió cứ lùa mãi làm Lâm Tinh Dao đau đầu.
Cô bé buông Lâm Tinh Dao ra, hỏi cậu, “Mày tên gì?”
Lâm Tinh Dao nhíu mày nhìn cô bé, im lặng. Cô bé quan sát vẻ mặt của cậu rồi nhếch miệng cười ra vẻ như thật, “Tao là Hạ Nhược Mỹ.”
Rồi hỏi lại, “Mày tên gì?”
Lâm Tinh Dao đành phải nói cho cô bé biết họ tên, “… Lâm Tinh Dao.”
Cô bé lập tức hỏi tiếp, “Mày có quan hệ gì với Hứa Trạc?”
Lâm Tinh Dao thấy cô bạn này hết sức kì lạ, cậu không có tâm trạng nói chuyện với ai nên đáp cho có lệ, “Thì, bạn học.”
“Bạn học có thể vào được nhà cậu ta hả?” Cô bé cười hì hì nhưng nụ cười tắt ngấm trong tích tắc.
Có vẻ như cô bé nhớ ra gì đó, nhìn Lâm Tinh Dao, “Hồi trước mày tên Lâm Vân Tinh à?”
Lâm Tinh Dao siết chặt ngón tay lại. Thừa nhận chuyện này cũng chẳng có gì hay ho, dù tâm trạng cậu đột nhiên tệ hơn hẳn nhưng cậu vẫn thẳng thắn trả lời, “Ừ.”
Khoảnh khắc ấy biểu cảm gương mặt Hạ Nhược Mỹ trở nên vô cùng phức tạp. Cô bé nhìn Lâm Tinh Dao đăm đăm đến mức cậu phát cáu không chịu nổi nữa, cộc cằn nói, “Nhìn tao làm gì? Chưa thấy con trai của kẻ phạm tội giết người bao giờ à?”
Hạ Nhược Mỹ nghe thấy vậy, vẻ phức tạp trên gương mặt cô bé biến mất ngay, phì cười một tiếng. Dường như thấy rất thú vị nên cô bé lặp lại, “Con trai của kẻ phạm tội giết người.”
“Sao Hứa Trạc lại chơi với loại người như mày nhỉ?” Hạ Nhược Mỹ lẩm bẩm.
Lâm Tinh Dao thực sự không muốn nói chuyện với cô bé thêm một giây phút nào nữa, bực bội nói, “Nếu mày không có chuyện gì quan trọng thì tao đi đây.”
Nhưng Hạ Nhược Mỹ lại túm cậu lần nữa. Ngón tay của cô bé mảnh khảnh lạnh ngắt như đá vậy, lạnh đến mức cổ tay Lâm Tinh Dao hơi nổi da gà.
Cô bé nói, “Tao biết nhiều bí mật của Hứa Trạc lắm, mày muốn nghe không?”