Sau khi thi cuối kì xong môn cuối cùng, Lâm Tinh Dao khoác balo chạy một mạch xuống tầng đưa mắt nhìn dòng người.
Bà ngoại lục tủ quần áo lấy cho cậu chiếc mũ len cũ đeo tránh gió rét, trông giống hệt một chú hổ con lông xù. Lâm Tinh Dao đi qua đi lại đợi mãi, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Hứa Trạc trong dòng người rời khỏi tòa dạy – học.
Có rất nhiều người vây quanh Hứa Trạc, có vẻ cả đám vừa đi vừa bàn bài thi vừa rồi. Hứa Trạc cao dong dỏng, mặt mũi bảnh bao, hệt như nhân vật xuất chúng vậy. Lâm Tinh Dao thấy hắn vốn định bước tới chào hỏi, nhưng thấy cảnh này bước chân bỗng ngập ngừng.
Hứa Trạc không hề quan tâm tới lời ra tiếng vào về mình nhưng không có nghĩa là người khác cũng vậy. Nếu để người ta biết hai người chơi với nhau thì có thể Hứa Trạc sẽ dính phải những lời bịa đặt mất.
Lâm Tinh Dao chẳng hề quan tâm bị người ta nói thế nào, nhưng lại không muốn Hứa Trạc dính líu đến những lời đồn đãi vớ vẩn. Cậu giương mắt nhìn Hứa Trạc đi xa dần giữa nhóm bạn ấy, chỉ có thể đi theo sau một khoảng xa, đợi đến chừng nào các bạn học sinh giỏi lớp Một mới bàn xong bài thi.
Đến khi ra ngoài cổng trường, mọi người ai về nhà nấy, các bạn đứng vây quanh Hứa Trạc mới bớt dần. Lâm Tinh Dao vội lấy xe đạp ở nhà để xe ra, dắt xe chạy bước nhỏ đến trước mặt hắn, “Hứa Trạc!”
Hứa Trạc quay đầu lại, thấy cậu bèn mỉm cười, “Mũ đáng yêu ghê.”
Hắn sờ lớp lông trên mũ Lâm Tinh Dao. Thấy nụ cười dịu dàng của hắn, Lâm Tinh Dao nhớ tới tin nhắn hôm qua Hạ Nhược Mỹ gửi cậu.
[Hung thủ là ai… chắc Hứa Trạc là người biết rõ nhất nhỉ?]
Đối với Lâm Tinh Dao, tin nhắn này rất gây sốc, đêm hôm ấy cậu không tài nào ngủ ngon được.
Nhưng hiện giờ khi nhìn thấy nụ cười của Hứa Trạc, cậu lại thấy lời Hạ Nhược Mỹ nói hết sức vô lí.
Chuyện tàn nhẫn vậy sao có thể liên quan tới Hứa Trạc được?
“Hứa Trạc, cậu…” Lâm Tinh Dao có tâm sự nên nói chuyện có phần ngập ngừng, “Nghỉ lễ cậu có dự định gì không?”
Cậu muốn hỏi Hứa Trạc chuyện về thầy giáo tên Tân Lập kia, muốn tận tai nghe Hứa Trạc giải thích, cậu không muốn cả tin lời người khác nói.
Hứa Trạc nói, “Ngày mai mình phải đi tỉnh tham gia trại đông, chắc khoảng hai tuần là về.”
Lâm Tinh Dao nghe xong bèn ngẩn người, “Hai tuần á? Thế là tết mới về đúng không?”
“Ừ.” Hứa Trạc nhìn cậu, thấy có lỗi, “Hai tuần tới mình không ở Giang Châu nên không đi chơi cùng cậu được.”
Lâm Tinh Dao lập tức gặp phải cú sốc, buồn xo, cúi đầu ỉu xìu, “Ò, không sao.”
“Tinh Dao…”
“Mình đợi cậu về.” Lâm Tinh Dao xốc lại tinh thần, còn an ủi Hứa Trạc, “Tết chắc bố mẹ cậu bận việc ở viện lắm, cậu về rồi thì sang nhà mình, bà ngoại mình làm món ngon cho.”
Đôi mắt Lâm Tinh Dao sáng ngời, dù bỗng thấy tủi thân trong lòng vì phải xa nhau, nhưng đã mong chờ ngày hắn trở về.
Sự yêu quý và tin tưởng của cậu rõ như ban ngày.
Hứa Trạc nhìn đôi mắt cậu rồi nhìn đi chỗ khác ngay. Dường như khoảnh khắc ấy hắn đã ngẩn ngơ, mắt không biết nhìn đi đâu, hàng mi dài mảnh cụp xuống, cảm xúc tích tụ lại hệt như sương mù.
“Hứa Trạc.”
Hứa Trạc lại nhìn Lâm Tinh Dao, hắn thấp giọng nói, “Ừ.”
Lâm Tinh Dao cười, đầu xe đong đưa, “Về cùng không?”
Hứa Trạc cũng giương khóe miệng, “Xin lỗi, mình phải về xếp hành lí, tối nay bay đi luôn.”
Lâm Tinh Dao đành phải đứng bên đường dõi theo hắn, “Vậy đi cẩn thận nhé.”
“Ừ.”
Lâm Tinh Dao giơ tay làm kí hiệu gọi điện thoại với hắn, “Về rồi thì nhắn mình nha.”
“Ừ.”
Lâm Tinh Dao nhìn Hứa Trạc lên taxi, khẽ thở dài, đạp xe đi.
Trường THPT số 7 không giao nhiều bài tập nghỉ lễ, nổi tiếng vì giảm tải chương trình và chú trọng chất lượng giáo dục, khuyến khích học sinh tham gia các hoạt động ngoại khóa và teambuilding vào các kì nghỉ hơn.
Với Lâm Tinh Dao, cậu không hề dính dáng tới mọi hoạt động tập thể. Sắp tới kì nghỉ đông, cậu rất vui vì không cần đi học, hoạt động duy nhất là tranh thủ thời gian lên mạng nhận đơn kiếm tiền. Bà ngoại vẫn muốn đăng kí lớp học thêm cho cậu, nhưng Lâm Tinh Dao làm loạn lên không chịu đi nên bà cụ cũng đành chịu.
Cậu rất thích cuộc sống xa khỏi trường học và đám đông. Nhưng giờ lại có một điều làm cậu buồn phiền, đó chính là cứ nghỉ lễ là gần như cậu và Hứa Trạc rất ít khi liên lạc với nhau.
Hứa Trạc rất bận, trừ bài vở ở trên trường ra còn có tiến độ học tập ngoài chương trình của bản thân. Có lần Lâm Tinh Dao vô tình nghe thấy Hứa Trạc nói chuyện điện thoại với giáo viên mới biết Hứa Trạc đang học kiến thức của chương trình đại học và còn viết cả luận văn chuyên ngành nữa. Bên cạnh đó Hứa Trạc còn tham gia các cuộc thi, làm thí nghiệm, học piano,…
Lâm Tinh Dao thấy Hứa Trạc vô cùng xuất sắc, song cũng thấy hắn rất mệt mỏi. Đôi khi cậu nghĩ Hứa Trạc có thông minh hay có năng khiếu thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một học sinh cấp ba, học tập không ngừng nghỉ như vậy sẽ biến mình thành ba đầu sáu tay rồi sẽ kiệt sức mất.
Lâm Tinh Dao chưa từng thấy Hứa Trạc mệt mỏi. Dường như Hứa Trạc không bao giờ vội vàng, chín chắn điềm tĩnh, xử lí mọi chuyện vô cùng ổn thỏa. Đối với một Hứa Trạc ưu tú, hoàn hảo và vững vàng, có những lúc Lâm Tinh Dao tưởng tượng về thời thơ ấu của hắn đầy tò mò, không biết Hứa Trạc hồi nhỏ trông như thế nào, có phải hồi nhỏ hắn cũng từng có quãng thời gian vô tư lự như những đứa trẻ khác hay không?
•
Lâm Tinh Dao: [Hello.jpg]
Hứa Trạc: [Xoa đầu.jpg]
Lâm Tinh Dao: [Chưa ngủ à?]
Hứa Trạc: [Cậu cũng chưa mà?]
Lâm Tinh Dao: [Mình chơi game kiếm tiền.]
Hứa Trạc: [Mình vừa nói chuyện với giảng viên hướng dẫn xong, giờ chuẩn bị sửa luận văn.]
Lâm Tinh Dao cầm điện thoại lăn một vòng trên giường, trùm chăn gõ bàn phím, [Muộn thế rồi còn sửa luận văn cái gì? Ngủ đi.]
Hứa Trạc nhắn lại một chữ, [Ừ.]
Nhìn là thấy nhắn lại cho có. Lâm Tinh Dao vốn định chat với Hứa Trạc một lúc nhưng lại không muốn làm phiền hắn học, đành phải chúc Hứa Trạc ngủ ngon rồi đặt điện thoại xuống đi ngủ dù lòng không nỡ.
Không biết có phải là vì bận bịu hay không, nhưng những lúc không gặp mặt cả hai rất hiếm khi liên lạc với nhau. Số tin nhắn Hứa Trạc trả lời Lâm Tinh Dao vô cùng ít ỏi, nhưng lần nào trả lời lại cũng thân thiết và dịu dàng, cứ như đôi bên chưa từng xa cách đến vậy.
Ít nhất là với Lâm Tinh Dao thì Hứa Trạc rất gần cậu.
Cảm giác ấy hệt như Hứa Trạc đang ở trong tim cậu vậy.
30 Tết, Lâm Tinh Dao ở viện với bà ngoại.
Vì là kiểm tra định kì nên bà cụ bắt buộc phải đi. Hai bà cháu vui vẻ, ăn tối trong bệnh viện, chuẩn bị năm sau về nhà rồi bù thêm sau. Nhà ăn bệnh viện đã chuẩn bị một bữa tất niên đơn giản cho các bác sĩ trực bạn và bệnh nhân ở viện, 30 Tết có rất nhiều người không về được nhà nên mọi người tụ tập cùng nhau, tivi treo tường đang phát chương trình gặp nhau cuối năm, ai ai cũng vừa ăn vừa xem, vậy mà lại rôm rả náo nhiệt.
Bà ngoại ăn xong còn phải về phòng bệnh truyền nước, Lâm Tinh Dao ăn xong một phần cơm rồi lấy thêm hai chiếc bánh bao chay định để ăn khuya. Bà ngoại bảo cậu cứ ngồi xem tivi ở nhà ăn, vừa hay đang đông vui nên ít nhiều gì cũng có không khí đón tết. Lâm Tinh Dao không chịu, đi theo bà cụ lên tầng.
Tầng phòng bệnh rất yên tĩnh, cứ như là hai thế giới khác nhau với nhà ăn dưới tầng. Đi qua hành lang dài, tiếng bước chân vọng lại, Lâm Tinh Dao đi theo sau bà cụ đưa mắt nhìn quanh sau lưng mình, đi qua mỗi một cánh cửa chỉ nhìn thấy giường bệnh trắng toát, giường gấp và chậu nước sát chân tường và bức tường loang lổ.
“Dao Dao.” Bà ngoại vươn tay nắm lấy tay Lâm Tinh Dao, “Tối về nhà ngủ đi, ở đây buồn lắm.”
Lâm Tinh Dao lắc đầu, “Không.”
Hai bà cháu về phòng bệnh, Lâm Tinh Dao lấy máy tính bảng ra chuẩn bị xem tiếp chương trình gặp nhau cuối năm đang phát sóng trực tiếp. Máy tính bảng rất nhỏ, là loại 8 inch, thằng bé con nhà dì đổi máy mới nên dì mang tới cho hai bà cháu. Bà cụ dựa vào đầu giường truyền nước, Lâm Tinh Dao kéo chiếc ghế đẩu con mang từ nhà đến ngồi nhoài lên giường, dựng máy lên xem phát trực tiếp.
Cậu không tài nào tập trung xem nổi, cứ động tí lại mở điện thoại ra nhìn, mỗi lần nhìn là gương mặt lại thoáng vẻ thất vọng.
Đã 30 Tết rồi, Hứa Trạc vẫn chưa liên lạc lại cậu. Vẫn chưa về à? Nhưng đã hai tuần rồi, mai còn là mùng 1 Tết nữa, phải về nhà chứ nhỉ.
Lâm Tinh Dao mở khung chat với Hứa Trạc ra, gõ, [Về rồi à?]
Cậu xem xong một tiểu phẩm tưởng thanh rồi, mở điện thoại ra xem vẫn chưa thấy tin nhắn mới gửi đến.
Thời gian càng trôi qua, Lâm Tinh Dao càng không hào hứng nữa. Gửi tin nhắn lúc tám giờ mà mười một giờ rồi vẫn chưa trả lời. Lâm Tinh Dao không còn tâm trạng để xem phát sóng trực tiếp nữa, nghĩ ngợi lung tung rằng chắc Hứa Trạc để chế độ im lặng rồi? Hay đang trên máy bay? Vẫn an toàn chứ?
Rõ ràng cậu vẫn còn nhớ khi ấy cậu dặn Hứa Trạc về thì nhắn tin cho cậu, Hứa Trạc đã đồng ý rồi.
Gần mười hai giờ, trong màn hình phát tiếng chúc mừng rộn ràng, nhưng Lâm Tinh Dao lại bồn chồn, cầm điện thoại ra ngoài hành lang gọi điện cho Hứa Trạc.
Điện thoại đổ chuông, tiếng ‘tút tút’ vang lên đều đặn. Lâm Tinh Dao đứng dựa vào tường nghe tiếng trong điện thoại phát ra mà cảm thấy đã chờ đợi lâu thật lâu.
Dường như rất lâu sau, ngay trước khi điện thoại tự động ngắt tiếng, đầu dây bên kia bắt máy.
Lâm Tinh Dao tỉnh táo ngay và luôn, “Hứa Trạc à?”
Cậu còn chưa nghe thấy giọng nói của Hứa Trạc thì đã nghe thấy tiếng gió vù vù. Ngay sau đó Hứa Trạc nói, “Tinh Dao.”
Câu ‘Chúc mừng năm mới’ đến bên môi chưa cất lời. Lâm Tinh Dao hoài nghi, “Cậu vẫn đang ở ngoài à? Tiếng gió nghe to ghê.”
Sau một thoáng im lặng, hắn đáp, “… Ừ.”
“Một mình cậu á?” Tai Lâm Tinh Dao rất thính, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng sóng rì rầm. Cậu không tài nào hiểu nổi, “Cậu ở đâu? Sao muộn rồi vẫn chưa về nhà thế?”
“Có chuyện gì không?”
Không biết là tiếng gió quá to hay tín hiệu kém mà giọng Hứa Trạc nghe có vẻ trầm thấp và hững hờ, còn hơi mệt mỏi nữa. Lâm Tinh Dao ngẩn người vì câu hỏi của hắn, “Không có gì, chỉ muốn chúc mừng năm mới cậu thôi…”
Lại một lần nữa im lặng. Hứa Trạc nói tiếp, “Ừ, chúc mừng năm mới nhé, Tinh Dao.”
Lâm Tinh Dao hỏi lại lần nữa, “Hứa Trạc, cậu ở ngoài một mình à?”
Có vẻ như tín hiệu kém thật, một lúc lâu sau Hứa Trạc mới trả lời cậu, “Ừ.”
“Cậu ở đâu?” Lâm Tinh Dao gặng hỏi. Cậu thấy Hứa Trạc không được ổn lắm, bắt đầu lo lắng sốt ruột hẳn, “Cậu về Giang Châu chưa?”
“Rồi.”
“Nói địa chỉ đi, mình đến tìm cậu.”
Hình như Hứa Trạc khẽ cười, “Đến tìm mình làm gì?”
Vào đêm giao thừa mà Hứa Trạc lại ở ngoài một mình. Lâm Tinh Dao nhớ tới cha mẹ bận bịu công việc của hắn, giờ mới chậm chạp ý thức được rằng có lẽ một Hứa Trạc tỏa sáng thường vẫn cô đơn.
Lâm Tinh Dao nói một cách nghiêm túc, “Đến đón năm mới với cậu.”
Mấy phút sau Lâm Tinh Dao đưa mắt nhìn vào phòng bệnh qua cửa. Máy tính bảng vẫn đang chiếu chương trình gặp nhau cuối năm phát sóng trực tiếp nhưng bà ngoại tựa vào đầu giường ngủ thiếp đi từ lúc nào. Y tá đã đến rút kim tiêm nên Lâm Tinh Dao vội vàng vào phòng cất máy tính bảng đi, hạ thấp đầu giường xuống, kéo chăn đắp cho bà ngoại. Bà ngoại nửa tỉnh nửa mơ vì tiếng động, mấp máy môi dặn dò cậu, “Dao Dao, ngủ sớm đi.”
Lâm Tinh Dao hơi giật thót mình, tắt đèn phía mình rồi khẽ khàng đáp, “Con ngủ ngay đây.”
Dòng sông vắt ngang qua thành phố Giang Châu, bên bờ là muôn vàn ánh đèn, những tòa nhà từ thấp đến cao san sát nhau. Trong đêm đen rét buốt, từng đợt sóng vỗ lấp lánh ánh đèn neon, ánh sáng lấp lánh tô đẹp thêm mặt sông đen tuyền.
Gió đang rít gào trong màn đêm, mùi hương làn khói thuốc lá điện tử thoang thoảng hòa vào trong gió. Hứa Trạc ngồi trên bậc thang, phía sau hắn là ánh sáng từ phần đỉnh ngay chính giữa du thuyền tỏa xuống sông thật rộng. Trên bờ sông dài tít tắp gần như không một bóng người, du thuyền nhổ neo cập bến, yên ắng đến mức chỉ còn lại chiếc bóng đen.
Hứa Trạc ngồi ở phía ngược sáng, gió thổi làm tai hắn đỏ bừng, dường như hắn không hề cảm nhận được gì.
Giờ là mười một giờ năm mươi hai phút đêm.
Một giọng nói từ xa truyền tới, xuyên qua màn đêm và gió rét, gọi tên Hứa Trạc. Hứa Trạc như bừng tỉnh, vô thức nắm chặt thuốc lá điện tử trong lòng bàn tay, quay đầu đi.
Lâm Tinh Dao y hệt một chú gấu nhỏ vui vẻ, không biết sao mà từ xa trong bóng tối đã nhìn thấy Hứa Trạc, chạy như bay tới chỗ hắn. Hứa Trạc khựng lại, chậm rãi đứng dậy.
Lâm Tinh Dao mặc một chiếc áo khoác dày, khăn quàng cổ và mũ sắp che kín mặt, thở hổn hển chạy đến trước mặt hắn, “Hứa… khụ, khụ.”
Cậu định gọi hắn nhưng ai dè trên đường chạy tới bị gió lạnh tạt vào cổ họng nên ho sù sụ. Đêm 30 không vẫy được một chiếc taxi nào, cậu đã đạp xe một mạch đến bờ sông, gió lùa gương mặt đỏ bừng, mắt rưng rưng.
“Chỗ này, lạnh thế, cậu ngồi ở đây làm gì?” Lâm Tinh Dao lạnh đến mức giọng nói run run, rụt trong khăn run như cầy sấy, “Lạnh chết mất.”
Hứa Trạc đứng trước mặt cậu, dáng người cao dong dỏng vô hình trung đã chắn gió lạnh cho cậu. Hắn như đang quan sát Lâm Tinh Dao, hiếm khi lộ vẻ khó hiểu, “Mình tưởng cậu không đến thật.”
Lâm Tinh Dao ‘hứ’ một tiếng, “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Cậu sực nhớ ra gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra nhìn rồi lập tức kéo khăn quàng cổ đang che mặt xuống, “Năm mới đến rồi, chúc mừng năm mới!”
Đồng hồ đã điểm không giờ.
Phía bờ sông bên kia, đèn trên tòa nhà cao chọc trời đếm ngược trên nền nhạc du dương từ phía xa, bốn chữ ‘Chúc mừng năm mới’ lóe sáng lấp lánh từ trung tâm tòa nhà, thắp sáng cả bầu trời đen kịt.
Lâm Tinh Dao đứng cạnh hắn, giơ tay chỉ sang bờ bên kia như một đứa trẻ, “Hứa Trạc, nhìn đi, cái đó đẹp thật đấy.”
“Đây là lần đầu mình xem biểu diễn ánh sáng ở đây đấy.” Lâm Tinh Dao vui vẻ, quay đầu hỏi Hứa Trạc, “Chắc là cậu đặc biệt đến tận đây xem nhỉ.”
Hứa Trạc vốn đang nhìn về hướng tòa nhà xa xa cậu chỉ trong im lặng, nghe vậy bèn nhìn đi chỗ khác.
“Không. Mình chỉ không muốn ở nhà thôi.” Hứa Trạc nhỏ giọng nói.
Lâm Tinh Dao thấy tối nay Hứa Trạc là lạ. Cứ như thủng một vết rách nhỏ ở lớp vỏ bọc dịu dàng và hoàn hảo, vô tình để cậu thoáng thấy một góc nội tâm yếu đuối. Lâm Tinh Dao không nghĩ nhiều, vươn tay nắm lấy cổ tay Hứa Trạc.
“Thế đi nhà mình.” Lâm Tinh Dao tay nhanh hơn não, nắm tay Hứa Trạc đi về phía trước, hắn đứng yên không nhúc nhích mới khựng người quay đầu lại.
Ánh sáng chia làm hai nửa trước mặt họ. Hứa Trạc đứng ở đó, né ánh mắt của Lâm Tinh Dao, “Tinh Dao, cậu tự về đi.”
Nhưng Lâm Tinh Dao lại khăng khăng, “Không được. Ở đây lạnh lắm, cậu cảm lạnh mất.”
Cậu kéo tay Hứa Trạc, lắc lắc, “Đi thôi.”
Cuối cùng Hứa Trạc cũng nhúc nhích. Hắn để mặc Lâm Tinh Dao dắt mình đi, ánh đèn sáng khiến hắn hơi nheo mắt lại, tiếng sóng vỗ rì rầm bên tai hắn.
Tay Lâm Tinh Dao lạnh cóng nhưng ngón tay rất mềm. Cậu đi đằng trước Hứa Trạc, lông mũ bay phất phơ trong gió, tóc ngắn vểnh ra ngoài vành mũ trông có vẻ hơi buồn cười.
Hứa Trạc nhìn bóng lưng Lâm Tinh Dao.
Khoảnh khắc ấy bỗng hắn muốn nhắm mắt lại.