Tác giả: Dạ Ngận Bần Tích
Edit + Beta: Mai Chi
43. HÌNH DẠNG CON NGƯỜIGiống như hợp chất màu đen tạo thành hình dạng con người nhìn con thú nhỏ đang thút thít trong lòng mình.
Bọn họ nghỉ ngơi hai ngày ở khách sạn trong trấn nhỏ dưới chân núi, trên trấn có tu viện Phật giáo cao tít tắp, treo ngập tràn cờ cầu nguyện.
Hứa Trạc đã từng tới đây, khi ấy hắn thức dậy lúc bốn giờ sáng, đi tới tu viện Phật giáo chụp bình minh. Tu viện Phật giáo ở trên núi, phải đi lên bậc thang rất cao. Trước khi mặt trời ló rạng, bức tường trắng trước tu viện lặng ngắt như tờ, gió lạnh vun vút, đỉnh vàng lấp lóe ánh sáng trong màn đêm trước rạng sáng.
Hắn ngồi ở bờ tường đá mấp mô đợi mây đen dày đặc tối tăm tan đi. Cơn gió đến từ nơi giao thoa giữa đường chân trời và thảo nguyên thổi phấp phới cờ cầu nguyện, dường như mây mãi sẽ chẳng rút lui.
So với việc nhìn thấy ánh sáng, hắn thấy thanh thản hơn khi bình minh hé rạng từ bóng tối. Khi ấy hắn lang thang, vô định, một mình lẻ loi băng qua cánh đồng hoang vu, thời gian qua những bước chân trong hành trình lặp đi lặp lại, những kí ức về chuyến du lịch của hắn lại không hề ngắm được bất cứ cảnh đẹp nào.
Hắn chỉ là một linh hồn trôi dạt trên thế giới vô tận.
Trước quán nhỏ trong góc ngõ xếp hàng dài, Lâm Tinh Dao cầm hộp bánh nướng thổi phù phù ăn. Trên núi lạnh, cậu mặc đồ giữ nhiệt, vừa ăn vừa nhìn núi tuyết phía xa xa, nhớ tới trong số những bức ảnh Hứa Trạc chụp cũng có cảnh núi tuyết.
Lâm Tinh Dao hỏi Hứa Trạc có lên núi không, Hứa Trạc nói: “Em có phản ứng cao nguyên, tốt nhất không nên đi.”
“Nhưng em muốn lên núi ngắm xem.”
Hứa Trạc bèn lái xe đưa cậu lên núi. Đường đèo quanh co, Hứa Trạc lái xe rất vững, nhưng độ cao so với mực nước biển càng cao, phản ứng cao nguyên của Lâm Tinh Dao càng rõ rệt.
Đi xe hai tiếng đồng hô, xe dừng lại ở trạm dừng nghỉ nhỏ ở thảo nguyên. Hai người đi qua đường lớn, men theo thảo nguyên bao la tới sườn núi, Lâm Tinh Dao được Hứa Trạc nắm tay, tốn sức mất nửa tiếng mới leo lên lưng chừng núi.
Cậu ngồi trên mỏm đá nghỉ chân, thở hổn hển vì gặp phản ứng cao nguyên. Hứa Trạc đút cho cậu một miếng socola và viên vitamin, “Hay là xuống đi.”
Lâm Tinh Dao đội mũ, chỉ đỉnh núi tuyết xa xa, “Ảnh núi tuyết anh chụp hồi trước ấy, là cái đó đúng không?”
Đỉnh núi tuyết xa xa cao vòi voi, đá đen và tuyết trắng hòa vào nhau, như sóng cuồn cuộn dưới ánh nắng vàng, xưa nay lặng lẽ.
Hứa Trạc nói: “Ừ, là núi tuyết Shika.”
Lâm Tinh Dao ch** n**c mũi vì gió lùa, Hứa Trạc bất lực ngồi cạnh chắn gió cho cậu, “Sao nhất quyết muốn lên thế?” Hắn nhớ Lâm Tinh Dao không thích vận động, đặc biệt là ghét leo núi.
Lâm Tinh Dao chống cằm nhìn núi tuyết xa xa, nói: “Nhìn xem cảnh đẹp anh từng ngắm á.”
Hứa Trạc im lặng một chốc. Lâm Tinh Dao nói ra là ngượng ngay, giải thích một cách cứng nhắc: “Thấy ảnh anh chụp đẹp ấy… nên mới muốn nhìn xem cảnh trong ảnh như thế nào.”
Cậu bị ghì gáy lại, hơi thở nóng rực của cả hai chạm nhau. Hứa Trạc nhìn đôi mắt Lâm Tinh Dao, nhắm mắt lại kề nhẹ vào trán cậu.
Gió núi lạnh lẽo thổi qua đôi môi ấm áp, mang theo hơi thở của tuyết và cây cỏ. Núi cao vời vợi, vực sâu thăm thẳm.
Khi ấy Hạ Văn đã mời hắn cùng hoàn thành một cuộc trả thù vui sướng, mục tiêu chính là người trước mặt hắn đây.
Hắn vốn là kẻ ngoài cuộc, không thù không oán bất cứ ai.
Nhưng tại sao hắn lại đồng ý trò chơi giết người này chứ?
Đối với Hứa Trạc, tìm hiểu tâm lý của chính mình là vô nghĩa. Sâu thẳm trong hắn hỗn độn, rối ren, tìm đầu mối cũng không có bất cứ kết quả gì.
Nhưng đêm lên kế hoạch giết Hạ Văn ấy, khi hắn không còn tỉnh táo, người máu me, mở mắt lại nhìn thấy bầu trời ngàn sao…
Hắn đã tìm được câu trả lời.
Bởi hắn đã đợi ở nơi hoang vu rất lâu, không một ai kéo hắn lại.
Không có ai gọi hắn về.
Chơi quanh Vân Nam, hai người lại trên đường về.
Xe đi trên cao tốc, Lâm Tinh Dao chơi đã đời, mệt nằm tựa lưng co người ngủ ở ghế phó lái, đắp chiếc chăn mỏng. Cậu ngủ mơ màng, cảm giác hình như xe đang dừng bên đường nghỉ chân, Hứa Trạc v**t v* má mình.
“Dao Dao.”
“Hửm?” Lâm Tinh Dao ngủ díu mắt lại, khẽ cựa đổi tư thế.
Giọng Hứa Trạc dịu dàng, ánh vẻ tươi cười, vang lên bên tai cậu, “Đưa em đi được không?”
Lâm Tinh Dao ậm ừ nói thầm, “Đi đâu?”
“Đi đâu cũng được. Không quay về nữa, cứ thế đi trên đường, vậy thì không ai tìm được em nữa.”
Lâm Tinh Dao choàng tỉnh.
Cậu mở mắt ra nhìn thấy Hứa Trạc kề sát mình, đôi mắt đen láy hệt như vệt đen trên núi tuyết, giống kim loại lạnh phản xạ ánh sáng, thời gian lóe sáng dài đằng đẵng lặng lẽ, vô tình.
Lâm Tinh Dao ngẩn ngơ nhìn Hứa Trạc, đột nhiên giơ tay ôm choàng hắn.
Cậu ôm Hứa Trạc thật chặt, xoa đầu hắn.
“Em sẽ không đi nữa.” Lâm Tinh Dao nói thật lòng, “Cũng sẽ không rời xa anh.”
Cậu buông Hứa Trạc ra, nựng má Hứa Trạc ngắm nhìn hắn, “Anh đã hỏi em rằng ba năm trước em muốn nói gì với anh mà, đúng không?”
“Em muốn nói là rồi anh sẽ ổn. Đến khi anh khỏi hẳn, dù mọi chuyện có tồi tệ như thế nào đi nữa, anh cũng có thể bắt đầu lại từ đầu. Anh rất thông minh, chỉ cần anh muốn thì gì anh cũng làm được hết.”
“Anh không giống Hạ Văn, trông anh chỉ lạnh lùng, rất… khó gần, nhưng em biết, chỉ cần có người kéo anh lại, anh nhất định sẽ quay về.”
Hứa Trạc lặng lẽ lắng nghe. Những câu nói ấy Lâm Tinh Dao đã chuẩn bị và lặp đi lặp lại vô số lần trong lòng mình, cậu cứ ngỡ mình sẽ không có cơ hội nói với Hứa Trạc, cậu nghĩ từ khi xa nhau ba năm trước, cậu đã đánh mất cơ hội ấy rồi.
“Vì suốt thời gian đã qua, anh không hề giống chú ta.” Lâm Tinh Dao nói, “Vậy nên anh nhất định sẽ quay về bên em… và mọi người.”
Buổi đêm bầu trời tô điểm hàng nghìn hàng vạn ngôi sao ấy, khu rừng đã biến thành một con thú ăn thịt người khổng lồ nuốt chửng tất cả. Lâm Tinh Dao loạng choạng, lảo đảo trong miệng con thú khổng lồ, gọi tên Hứa Trạc hết lần này tới lần khác.
Cậu biết Hứa Trạc vô cùng thông minh. Hứa Trạc bình tĩnh, tỉnh táo, không sợ gì hết, trước giờ không bị lạc đường.
Vậy nên dù khu rừng có tối tăm đến nhường nào, chỉ cần Hứa Trạc nghe thấy có người gọi tên mình, chắc chắn hắn sẽ tìm được đường về nhà.
Sau kì nghỉ hè, Lâm Tinh Dao lên năm tư, còn Hứa Trạc chính thức trở thành sinh viên năm nhất của Đại học Thanh Hoa. Ngày hắn tới nhập học đã gây chấn động, còn được ban truyền hình và ban tuyên truyền trường kéo đi phỏng vấn, bị vây quanh xem.
Hôm ấy Lâm Tinh Dao cũng đi cùng, một là yêu cầu của Hứa Trạc, hai là cậu cũng muốn nhìn xem bầu không khí của trường nổi tiếng. Nào ngờ vừa tới đã bị ống kính máy ảnh và micro vây quanh, cậu sợ đến mức bỏ Hứa Trạc lại chạy, mãi lâu sau đó dù Hứa Trạc có dụ ngọt hay dụ dỗ thế nào đi nữa cũng không dám tới nữa.
Sinh viên năm tư Lâm Tinh Dao vô cùng bận rộn. Cậu phải đi học, đi làm thêm, đồng thời bắt đầu chuẩn bị tìm việc làm.
Vì phải đi làm thêm nên cậu rất ít có cơ hội đi tìm Hứa Trạc. Về việc tìm việc — cậu không tìm được người chỉ dẫn mình nên đi hỏi Hứa Trạc ngay và luôn. Tuy Hứa Trạc mới năm nhất, nhưng Lâm Tinh Dao thật sự tin tưởng vào IQ của Hứa Trạc gần như mù quáng.
Nhưng Hứa Trạc không chỉ dẫn gì cho cậu. Hứa Trạc không hề quan tâm về sau cậu muốn tìm công việc gì, chỉ muốn biết cậu đi làm ở đâu.
“Tình huống lý tưởng nhất của anh là em lên thủ đô làm việc, vậy thì chúng mình có thể thuê phòng cùng nhau, hai đứa đỡ phải xa nhau quá lâu.” Hứa Trạc nói.
Lâm Tinh Dao nghe thấy hai chữ ‘xa nhau’ bỗng thấy tủi và lúng túng một cách khó hiểu. “Anh ở trong trường đang yên đang lành sao lại tiêu tiền thuê nhà.”
“Sau khi tốt nghiệp, nếu em không về Giang Châu thì sẽ phải thuê nhà; nếu phải thuê nhà thì bọn mình cùng nhau thuê vẫn hơn.”
Lâm Tinh Dao lưỡng lự, “Nhưng chi phí sinh hoạt ở thủ đô đắt quá, với cả trình độ như em cũng chẳng tìm được việc gì.”
Hứa Trạc bèn tính chi phí với cậu. Nếu cậu không tìm việc ở thủ đô, thì một năm cậu phải mất khoảnh bao nhiêu tiền thuê nhà và theo như một tuần gặp nhau ít nhất một lần thì cả hai sẽ phát sinh thêm chi phí đi lại và các loại phí linh tinh; nhưng nếu Lâm Tinh Dao đi làm ở thủ đô thì bọn họ có thể chia đôi tiền thuê nhà và tiết kiệm được một khoản lớn các chi phí do sống ở hai nơi khác nhau, hơn nữa thuê nhà dưới tên Hứa Trạc thì còn nhận được trợ cấp ưu đãi cho sinh viên.
“Bọn mình có thể nấu cơm ở nhà, tiết kiệm chi phí.” Cuối cùng Hứa Trạc nói.
Lâm Tinh Dao thật sự đã rung rinh. Cậu đi đi nghĩ lại, xem đủ các loại thông báo tuyển dụng ở thủ đô, thầm nhủ hình như tìm việc ở thủ đô cũng không khó lắm, hạ thấp yêu cầu xuống chút là được.
Sau kì nghỉ đông năm tư, Lâm Tinh Dao không phải lên trường nữa. Cậu thu xếp hành lí, tạm biệt những người bạn cùng phòng suốt bốn năm đại học hầu như không nói chuyện quá nhiều một cách đơn giản, rồi cùng Hứa Trạc đi tàu cao tốc tới thủ đô.
Hứa Trạc đã thuê được nhà, căn nhà đó chị khóa trên cùng khoa đã giới thiệu cho hắn, vị trí và giá cả vừa phải, một phòng ngủ một phòng khách, có phòng bếp và có cả ban công đón ánh sáng rất tốt.
Hai người quét dọn nhà sơ qua, thêm những món đồ mới, cất đồ ăn trong tủ lạnh, chuẩn bị thức ăn nấu cơm. Quần áo vừa mới giặt xong treo ngoài ban công, lắc lư trong làn gió thổi nhè nhẹ.
“Chắc mai em sẽ đi tìm việc.” Tối, Lâm Tinh Dao nằm trên giường, lăn qua lộn lại hơi phấn khích, “Chắc là sẽ không tìm được nhanh đâu.”
Hứa Trạc nói, “Không vội, đưa anh sửa CV trước. Ngày mai đi mua vest.”
Lâm Tinh Dao nhìn đèn tròn treo trên trần nhà, ngẩn người hồi lâu rồi quay người lại mặt đối mặt với Hứa Trạc, “Cứ như đang mơ ấy.”
Hai người nằm đối diện nhau trong chăn. Ban đêm miền bắc tháng Ba rất lạnh, trong phòng bật máy sưởi. Đây là buổi tối đầu tiên bọn họ chuyển tới đây, cả ngày quét dọn, mua sắm, vali còn chưa kịp xếp xong, mở toang dưới đất ngoài phòng khách.
Đùi Lâm Tinh Dao bị nắm lấy, cậu cảnh giác: “Em mệt rồi, muốn ngủ.”
Hứa Trạc nhấc chân cậu kéo cậu lại gần nửa th*n d*** mình, cười thơm má cậu: “Làm đến khi em ngủ.”
“Không! Anh b**n th**…”
Giọng Lâm Tinh Dao càng lúc càng nhỏ, chui vào trong chăn. Sau đó giường dần rung lắc, tiếng r*n r* và th* d*c nặng nề không ngừng, ẩn sâu trong màn đêm.
Trong chuyện ‘yêu’, Hứa Trạc hoàn toàn chiếm vị trí kiểm soát. Lâm Tinh Dao hoàn toàn bất lực, chỉ là cố gắng để mình không ngọ nguậy, gục ngã thì sẽ kiệt sức. Cậu bị ch*ch tới nơi sâu nhất bên trọng, bụng sắp thủng tới nơi, gốc đùi bị nhéo đỏ bừng, đôi chân bị buộc phải nhấc lên, không nhúc nhích nổi.
“Đừng sâu, quá…!”
Lâm Tinh Dao bị áp sát phang phầm phập, tê dại ảo tưởng rằng xương cụt sắp vỡ vụn. Giường rung lắc dữ dội, cậu choáng váng quay lại khóc lóc túm cánh tay Hứa Trạc: “Nhẹ chút, nhẹ chút!”
Hứa Trạc bế cậu đặt lên người mình. Lâm Tinh Dao nuốt lút cán d**ng v*t thô to, bị đâm vào rút ra thật mạnh, run run l*n đ*nh.
Lâm Tinh Dao xuất tinh. Hứa Trạc cắn đầu vú ướt mồ hôi của cậu hết l**m lại hôn, nắm eo cậu thúc từ dưới lên. Hai má Lâm Tinh Dao đỏ hây hây vì những cú thúc, cậu vẫn đang l*n đ*nh, d**ng v*t nghển cao bắn hết tinh ra rồi chỉ có thể rỉ nước ra ngoài, dịch nhầy cọ hết vào bụng dưới của Hứa Trạc.
b* m*ng mềm mại va chạm cơ đùi săn chắc, tiếng bành bạch xen lẫn với tiếng dịch cơ thể văng tung tóe vang lên không ngừng, Lâm Tinh Dao thở hổn hển xin tha, mồ hôi chảy từ cằm xuống, được Hứa Trạc nhẹ nhàng l**m trọn.
kh*** c*m dữ dội của cuộc yêu nhanh chóng gạt sạch rung lắc, Lâm Tinh Dao bị ch*ch không chịu nổi nữa sắp xỉu, Hứa Trạc thở hồng hộc đè cậu xuống giường, bóp mạnh eo cậu phang phầm phập từ phía sau, Lâm Tinh Dao bị buộc phải d*ng h*ng quỳ xuống giường, đâm lút cán vào bụng từ sau lưng, cậu thút thít cong lưng lên để đỡ đi cảm giác bị chen vào mạnh mẽ, chân kéo ga giường ra khỏi giường hơn nửa, một mớ hỗn độn khôn tả.
“A… hức, hức —”
Điểm G yếu ớt sắp bị đâm nát đầy thô bạo, bụng dưới cuộn lên cảm giác căng dữ dội, Lâm Tinh Dao xấu hổ đến mức cổ đỏ bừng, điên cuồng kêu Hứa Trạc dừng lại, Hứa Trạc bị cậu siết chặt đến mức không đưa đẩy được nữa, rút ra lật người cậu lại rồi lại tì lỗ nhỏ nhớp nháp th*c m*nh vào.
“Không! A, a…” Bẹn Lâm Tinh Dao giần giật vì bị nắc, túm tay Hứa Trạc khóc, “Dừng lại đã… đi vệ sinh…”
Hứa Trạc sững người, nắm d**ng v*t cậu x** n*n. Lâm Tinh Dao thật sự sắp gục ngã, cậu giãy giụa điên cuồng dưới thân hắn, Hứa Trạc trấn an bế cậu dậy hỏi ‘gì thế’ bên tai cậu, khóe mắt đỏ ửng của Lâm Tinh Dao đẫm nước mắt, bộ dạng hung dữ lườm hắn trông đúng là hận đến mức muốn cắn hắn.
Hứa Trạc cười. Không biết nụ cười của hắn có ý nghĩa gì, chỉ là ánh mắt nhìn Lâm Tinh Dao sâu thẳm nhưng cũng rất đỗi dịu dàng. Giống như hợp chất màu đen tạo thành hình dạng con người nhìn con thú nhỏ đang thút thít trong lòng mình.
Hắn bế Lâm Tinh Dao xuống giường, d**ng v*t vẫn ở bên trong Lâm Tinh Dao. Một lúc lâu sau Lâm Tinh Dao không nói gì, chỉ bật những tiếng r*n r* ngột ngạt. Hứa Trạc bế cậu vào phòng tắm, bật vòi hoa sen.
Tiếng va chạm da thịt lại vang lên, Lâm Tinh Dao bật những tiếng rên yếu ớt, tiếp đó lại là một cú mạnh, sâu đến mức cậu há miệng nhưng chỉ hít được không khí.
Hứa Trạc đè cậu vào tường, nhấc một bên chân cậu lên, đâm mạnh bạo từ phía sau. Lâm Tinh Dao đưa tay ra để bên hông hắn, hắn nhấc cổ tay Lâm Tinh Dao l*n đ*nh đầu, ghì cậu vào tường ch*ch.
Nước ấm chảy xuống róc rách, hơi nóng bốc lên mờ ảo. Sương như bức tường vây kín nhẹ nhàng, hòa cùng với những tiếng thút thít và khóc lóc xin xỏ loạn xạ vô ích, chỉ một mình Hứa Trạc nghe thấy hết. Làn nước chảy xuống làn da trắng ngần của Lâm Tinh Dao, d**ng v*t bị đè lại dưới người cậu bắn tung tóe, vòng eo thon gầy run bần bật, tựa như con thuyền nhỏ tuyết trắng giữa sóng đen cuồn cuộn, con thú khổng lồ dưới biển giơ móng vuốt, chỉ trong chớp mắt đã cuốn con thuyền xuống đáy biển mãi mãi.
Sau đó Lâm Tinh Dao xỉu, trượt xuống, được Hứa Trạc ghì chặt trong lòng, hôn m út môi và tai cậu. Cậu bị ch1ch đến mất kiểm soát, phun dịch cơ thể lên gạch tường, hòa lẫn tới nước ấm chảy xuống. D**ng vật bên trong vẫn cứ đâm rút với tốc độ rất nhanh, thô bạo ch1ch nát lỗ nhỏ đang mấp máy rồi xuất t1nh mạnh mẽ bên trong.
Lỗ nhỏ Lâm Tinh Dao bị sưng, sau khi vệ sinh sạch sẽ, Hứa Trạc ngồi bên giường thoa thuốc cho cậu. Hắn làm rất nhẹ nhàng, ngón tay đưa thuốc bôi vào lỗ nhỏ sưng múp khiến toàn thân cậu run rẩy trong vô thức, Lâm Tinh Dao bật những tiếng rên khe khẽ, giọng vẫn còn nghẹn ngào.
Cậu ngủ thiếp đi vì mệt, tr@n truồng trên giường êm ái, cả người từ đầu đến chân chi chít dấu hôn cho thấy sự chiếm hữu và cuồng yêu tột cùng của người yêu mình. Ánh trăng xanh len lỏi vào phòng, Hứa Trạc ngồi bên giường, chiếc bóng đen đã phủ lên gần hết người Lâm Tinh Dao.
Hắn ngủ yên trong bóng tối.