Khúc Hát Của Tự Do

Chương 6



6



「Chị ơi, em nói ra không sợ chị cười chê. Chồng em lên thành phố đi học, em ở nhà làm lụng kiếm tiền cho anh ấy. Em cứ nghĩ anh ấy tìm được việc làm rồi sẽ đón em lên thành phố, ai ngờ, anh ta ở đây đã cưới vợ, thậm chí có cả con rồi.」



Tôi vừa nói, nước mắt lại vừa trào ra.



Chị gái bẻ cho tôi nửa cái bánh bao thịt, vẻ mặt kinh ngạc hỏi tôi:



「Cái gì, em chưa cưới nó à?」



Tôi đành kể rõ sự tình:



「Bố mẹ em mất năm em mười sáu tuổi do tai nạn lao động, em một mình không biết làm sao, là bố mẹ anh ta đón em về, nói đợi em mười tám tuổi sẽ gả cho anh ta làm vợ. Kết quả đợi đến lúc em mười tám, anh ta lại đỗ đại học, cứ thế kéo dài đến tận bây giờ.」



Tôi chỉ mải đau lòng, nhưng chị gái kia lại lập tức nghe ra điểm bất thường trong lời nói của tôi.



「Không đúng nha cô em, em có tay có chân, nhà lại có chỗ ở, tự nuôi sống mình được mà? Hơn nữa, nhà em kiểu gì chẳng có tiền tiết kiệm chứ?」



Tôi ngẩng đầu, suy nghĩ về lời chị ấy nói.



Nhà của tôi đâu rồi?



Nhà Lưu Sinh vốn nổi tiếng nghèo trong thôn, sao lại có tiền đi học được chứ?



Tôi sống khổ cực như vậy, mà bố mẹ Lưu Sinh lại trở thành gia đình giàu có tiếng gần xa.



Chị gái nuốt vội miếng bánh bao, nói không rõ lời:

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



「Cô em ngốc, em bị người ta chiếm đoạt tài sản rồi.」



「Chiếm đoạt tài sản?」



「Đúng vậy. Thôi, thấy em chẳng biết gì cả, từ từ rồi chị dạy cho. Em có chỗ nào để đi không?」



Tôi cầm nửa cái bánh bao, lắc đầu, có chút ngượng ngùng nhìn chị ấy.



「Vậy thì theo chị làm việc đi, chị đang thiếu một người làm thuê. Mấy đứa con gái thuê trước đó đều không chịu được khổ, chị thấy em là người thật thà. Thế này nhé, chị bao ăn ở, nhưng một tháng chỉ có thể trả em năm mươi tệ, em làm không?」



「Năm mươi?」



「Chê ít hả? Haizz, vậy thì phải xem kiếm được nhiều hay ít, kiếm được nhiều chị lại thêm cho em chút.」



Tôi nhất thời vừa mừng vừa sợ, chỉ thiếu nước quỳ xuống trước mặt chị gái này tại chỗ.



「Không ít, không ít đâu ạ! Em thấy nhiều quá rồi, chị ơi, em, em chưa từng gặp ai tốt với em như vậy.」



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi làm ầm ĩ một trận ngoài đường khiến chị gái không biết phải làm sao, chị ấy kéo tôi vào trong tiệm, đưa cho tôi hai bộ quần áo cũ sạch sẽ:



「Ối giời ơi bà cô của tôi ơi, cô mà quỳ trước cửa tiệm tôi thì tôi còn làm ăn gì nữa, mau thay quần áo đi rửa bát đi, mấy hôm nữa tôi dạy cô hấp bánh bao.」



「Vâng, vâng ạ!」

 

…..

 

Tại bệnh viện..





「Được, được. Anh không nói phải không, anh không nói thì tôi tự mình đi hỏi! Tôi, Kiều Văn, tuyệt đối sẽ không gả cho một kẻ vong ơn bội nghĩa, nói dối không chớp mắt!」



Kiều Văn nhìn Lưu Sinh im lặng thì tức giận không nhẹ, đứng dậy định đi ra ngoài, Lưu Sinh chỉ đành vội vàng dỗ dành.



「Văn Văn, em nghe anh giải thích!」



「Giải thích cái gì? Chẳng phải anh không chịu nói gì sao?」



「Văn Văn, em còn nhớ bốn năm trước, nhà máy của bố em xảy ra chuyện không, có một đôi vợ chồng tên là Trần Minh và Thẩm Huệ. Con gái của họ lấy tiền bồi thường rồi còn đến gây sự, giống như một con điên vậy! Người phụ nữ kia chính là con điên năm đó!」



Kiều Văn sững sờ.



Cô nhớ.



Bốn năm trước, bố của Kiều Văn là Kiều Chí Viễn mở nhà máy, nhưng gặp phải thời tiết cực đoan, mấy công nhân bị tai nạn tử vong.



Để an ủi gia đình công nhân, bố của Kiều Văn là Kiều Chí Viễn đã đi làm thuê, đi ăn xin, cuối cùng gom góp được hai nghìn tệ tiền bồi thường cho mỗi gia đình.



Khi nhà máy hoạt động trở lại, lại có một cô gái nhỏ tên Trần Tri Lý khóc lóc ăn vạ bên ngoài nhà máy, đòi công bằng cho bố mẹ mình.



Kiều Văn nhớ rất rõ.



Cô hiểu sự tuyệt vọng của Trần Tri Lý khi mất đi cha mẹ, nhưng lại không hiểu lời nói của Trần Tri Lý.



Gia đình cô đã lo liệu chôn cất cho bố mẹ cô ấy về quê, còn gửi không ít tiền bồi thường, lễ tết đều gửi tiền và đồ bồi bổ đến.



Tại sao Trần Tri Lý lại còn vu khống nhà máy giấu xác, còn biển thủ tiền bồi thường chứ?



「Con nhỏ đó vu khống bố em giấu xác, còn vu khống bố em không bồi thường, em đều biết cả đúng không? Em xem người phụ nữ ở bến xe trông có giống con điên năm đó không? Cô ta chính là Trần Tri Lý đó! Văn Văn, em không thể tin lời của một con điên, em phải tin anh!」



Kiều Văn d.a.o động, cô không nói gì nữa, mặc cho Lưu Sinh đưa cô về phòng bệnh nghỉ ngơi.



Lưu Sinh đắp chăn cho cô, đi lấy nước nóng cho cô uống.





 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com