Khuê Phòng Phù Họa Ký

Chương 10



Tay Tuyết Mai đang xoa bóp bả vai cho ta, không nhịn được buột miệng than.

 

“Lão phu nhân cứ nắm chặt trung khu bếp núc không giao, rõ ràng là cố ý làm khó người.”

 

Lục Thược cũng vô ý bật lời: 

 

“Nghĩ mà xem, đây là người mà lão gia dốc lòng tuyển chọn sao? Nhà họ Từ thế này… đúng là…”

 

Nói đến nửa câu, Lục Thược vội vã quỳ xuống.

 

Ta khẽ giơ tay ra hiệu cho nàng đứng lên.

 

Đứa nhỏ này tuy vững vàng, nhưng vẫn kém Thanh Liên khi xưa nhạy bén lanh lợi. Không nhìn thấu được những điều ẩn sau mặt nước.

 

Cái gọi là “tuyển chọn kỹ càng”, kỳ thực là chọn vào bản lĩnh thật sự của Từ gia.

 

Ở bên ngoài, Từ Chiêu An có tài có thế, biết tiến lui đúng mực.

 

Nhưng về đến hậu trạch, lại lộ ra sự do dự, thiếu quyết đoán, vừa muốn hưởng quyền thế từ nhà vợ, lại sợ nữ nhi nhà quyền quý đè đầu cưỡi cổ mình.

 

Còn Từ mẫu, người đã sống bao năm nơi đất Bích Châu hẻo lánh, chắc đã quen nhìn thấy kiểu con gái ẻo lả nuông chiều.

 

Bà ta nghĩ ta cũng chỉ là một tiểu thư cậy thế mà kiêu ngạo, không hề biết rằng:

 

Khí độ của chính nữ nhi nhà thế gia, không phải là những thứ được thể hiện bằng miệng lưỡi hay tư thế.

 

Hồng Trần Vô Định

Mà là biết ẩn giấu mưu toan trong từng bước đi lễ phép, biết giấu lưỡi d.a.o dưới lớp khăn lụa mềm mại.

 

Huống hồ trên đời này, nào có chuyện gả chồng mà viên mãn vẹn toàn?

 

Trưởng tỷ xinh đẹp khuynh quốc, nhưng lại gả cho đế vương tuổi gần gấp đôi phụ thân, cả đời bị vây khốn trong cung cấm.

 

Nhị tỷ tuy được hôn phối môn đăng hộ đối, nhưng chỉ mấy năm sau, đã bị sủng thiếp sinh con quấy rối chẳng yên.

 

Đến cả Tam tỷ, người vốn tưởng là sống sung sướng nhất, lại vì liên tiếp sinh hai nữ nhi, mà bị mẹ chồng ép thu nạp thị thiếp.

 

Nữ nhân trong cuộc đời, hoặc là giành giật, hoặc là nhẫn nhịn.

 

Cái gọi là tính toán kỹ càng, cũng chỉ là sự cân bằng lợi hại, để ai cũng giữ được phần mình trong ván cờ.

 



 

Mồng Chín tháng Chín, thiệp mời của Thanh Liên gửi đến hầu phủ, giấy thiếp in nổi hoa văn kim tuyến, còn đóng dấu hiệu của thương hiệu nhà họ Ôn.

 

Nha đầu ấy gả sang Ôn gia được ba năm, tháng nào cũng có thư gửi về thăm hỏi, chưa từng gián đoạn một lần. 

 

Đầu năm nay sinh con trưởng, Trần ma ma từ Khuynh Châu trở về bẩm báo, nói rằng Thanh Liên nay đã giỏi quán xuyến, tính nết trầm ổn, có ba phần giống ta.

 

Từ Khuynh Châu đến Bích Châu chỉ năm ngày đường.

 

Hai năm không gặp, nha hoàn thuở trước, nay đã thành phu nhân quý hiển.

 

Nàng bước chân nhẹ nhàng, tà váy thêu kim lấp lánh theo mỗi cử động mà dập dờn ánh sáng.

 

Trên đầu cài kim phượng lộng lẫy, chính là lễ cập kê năm xưa ta ban cho nàng.

 

Một thân y phục này, so với các mệnh phụ nhà quan còn có phần rực rỡ hơn.

 

Ấy vậy mà khi bước vào sảnh, nàng đột nhiên thu tay áo, quỳ gối sát đất, tay mang nhẫn phỉ thuý đưa cao quá trán, dập đầu hành lễ cung kính:

 

“Thiếp thân Ôn thị, thỉnh an hầu gia cùng phu nhân.”

 

Dáng vẻ khiêm nhường này, đối lập rõ rệt với vẻ ngoài quý khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta thoáng liếc, thấy Từ Chiêu An bất giác thẳng người, khí thế thu liễm.

 

Hắn hẳn không ngờ, một thiếu phu nhân của đại thương gia Khuynh Châu, đến trước mặt ta vẫn ngoan ngoãn như tiểu tỳ năm nào.

 

“Nay đã là chủ mẫu người ta, cần gì hành đại lễ thế này.”

 

Thanh Liên nghe vậy lại càng cúi thấp đầu hơn, gần như dán trán xuống ngọc thạch trắng dưới sảnh:

 

“Nô tỳ ở trước mặt chủ tử, vĩnh viễn chỉ là nô tỳ.”

 

Nàng đứng dậy, điềm đạm đón lấy chén trà, ngồi xuống bồ đoàn bên chân ta, tựa như khi xưa quỳ gối dâng trà.

 

Đôi tay trắng ngần đeo nhẫn phỉ thuý nâng tách sứ Quan Diêu, tay áo phất nhẹ, vòng ngọc nơi cổ tay khẽ va vào nhau vang lên tiếng thanh thúy.

 

Từng động tác, so với nha hoàn Từ phủ còn chuẩn mực hơn vài phần.

 

Cũng chính là dùng hành động để nói cho Từ Chiêu An biết rằng:

 

Dù là thiếu phu nhân khoác gấm mặc lụa, trước mặt chủ cũ vẫn khắc cốt ghi tâm thân phận ban đầu của mình.

 

Ngay cả nha hoàn xuất thân từ Tướng phủ còn như vậy, Từ phủ các ngươi dám khinh thường sao?

 

Sắc mặt Từ Chiêu An quả nhiên biến ảo khó lường, cuối cùng viện cớ có quân vụ, vội vã rời đi.

 

Chờ hắn đi khuất, Thanh Liên lại quỳ xuống hành đại lễ một lần nữa:

 

“Nô tỳ Thanh Liên, kính thỉnh chủ tử kim an.”

 

Nàng lấy từ tay áo ra một hộp gấm, hai tay dâng lên:

 

“Tài sản của Ôn gia tại Bích Châu gồm cửa hàng gạo, tiệm lụa, hiệu bạc, tổng cộng hai mươi hai chỗ, kính xin chủ tử nhận lấy.”

 

Ngón tay ta khẽ vuốt qua dấu đỏ in trên khế ước, khẽ cười.

 

Nàng có thể thuyết phục Ôn gia đem sản nghiệp nơi đây hiến cho ta, ắt trong lòng cũng đã sớm có toan tính khác.

 

Ta lại đẩy khế ước của thương hiệu Khổng gia bên Trường An sang phía nàng, mỉm cười nói:

 

“Nữ tử nếu biết dùng mưu, nam nhân chưa chắc đỡ nổi.”

 

Phụ thân từng dạy: “Bày cục phải sớm, hạ cờ phải chuẩn.”

 

Thanh Liên, có lẽ chính là quân cờ sống được bố trí từ sớm, nay đã đến lúc phát huy tác dụng.

 

Lúc rời đi, nàng quỳ dập đầu lần nữa, lễ còn nặng hơn lúc tới.

 

Lưỡi d.a.o đã trao tận tay.

 

Dùng hay không, tùy ở nàng.

 

17

 

Hôm ấy, ta đang chép lại danh sách lễ vật cho tiết năm mới.

 

Chợt ngẩng đầu, liền thấy Từ Chiêu An chẳng biết đã vào từ lúc nào, ánh mắt đang dừng lại nơi tập sổ trước mặt ta.

 

Trên đó ghi rất rõ ràng: nửa năm nay, ta mượn tay Nhị phòng và Tam phòng, từng chút từng chút một, giúp Từ phủ sắm sửa bao vật dụng lớn nhỏ.

 

Từ áo gấm mây mới may cho các tiểu thư, đến bút lông mực tốt đặt cho học đường trong gia tộc, thậm chí đến cả chuồng ngựa cũng được thay bằng áo yên thêu Tô Châu.

 

“Phu nhân vất vả rồi.” 

 

Hắn bất ngờ đi đến, ngữ khí mang theo thứ dịu dàng ta chưa từng thấy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com