Khuê Phòng Phù Họa Ký
Ta chậm rãi đảo mắt qua từng người, rồi tùy ý chỉ vào một mụ quản sự.
“Ngươi, đem sổ lên.”
Mụ kia toàn thân run lẩy bẩy, hai tay bưng sổ cũng không vững.
Ta cầm lấy quyển sổ Tuyết Mai dâng lên, đầu ngón tay vuốt nhẹ mép giấy.
Sổ này tuy giấy mới tinh, nhưng mép sổ lại có vài nếp gấp không tự nhiên.
Lật vào bên trong, mực đậm nhạt lẫn lộn, có đoạn còn chưa khô hẳn.
“Mồng tám tháng ba, một chậu lan hồ điệp, năm mươi lượng.”
“Hai mươi ba tháng tư, hai gốc diêu hoàng, tám mươi lượng.”
“Mồng sáu tháng năm, ba gốc diên vĩ, sáu mươi lượng.”
Mỗi một mục được ta đọc lên, sắc mặt mụ kia lại trắng thêm một phần.
Ta tiếp tục lật.
“Mười hai tháng sáu, phí di dời cây quế vàng, ba mươi lượng.”
“Mồng tám tháng bảy, dọn dẹp ao sen, bốn mươi lượng…”
Khép sổ lại, ta nhếch môi, nửa cười nửa không nhìn mụ quản sự.
“Vườn của Hầu phủ, e rằng còn quý hơn cả Ngự hoa viên trong cung.”
Mụ kia phịch một tiếng quỳ rạp xuống, mồ hôi nhỏ giọt như mưa.
“Phu nhân minh giám… những thứ này đều là giống quý, còn có chi phí chăm sóc…”
“Ồ?”
Ta nhướng mày, đầu ngón tay dừng lại ở mục chi tháng tám.
“Vậy ngươi thử nói xem, hai mươi lăm tháng tám, ngươi mua mai lục ngạc ở đâu?”
“Cái này… cái này…”
Tuyết Mai bước lên, giọng quát vang:
“Mụ già to gan thật! Mai lục ngạc tháng hai mới có, ngay cả ở Trường An cũng không đắt đến vậy. Rõ ràng là ngươi tham ô!”
Ta vỗ mạnh đóng sổ: “Lôi xuống!”
Lần này, quản gia hành động cực nhanh, lập tức có hai tên gia đinh kéo mụ kia đã nhũn người như bùn ra ngoài.
Trong sảnh lập tức không còn một tiếng động.
Ta lạnh lùng quét mắt qua, tên quản sự tiếp theo bị điểm danh đã sớm mặt xám như tro.
19
Ta mở sổ của hắn ra, giọng điệu không cao không thấp:
“Mùng tám: thịt heo ba mươi cân, thịt dê hai mươi cân, gà sống mười lăm con, vịt sống mười con.”
“Bẩm… bẩm phu nhân…” — trán hắn đã rịn mồ hôi hột.
“Trong phủ nhiều chủ tử, lại còn phải chuẩn bị yến tiệc…”
Ta không đáp, chỉ nhẹ nhàng tựa người về sau.
Lục Nhược hiểu ý, rút ra một quyển sổ tay từ trong tay áo:
“Bữa sáng viện Đông: hai chén cháo tổ yến, bốn xửng bánh bao nhân cua, cùng bốn món rau theo mùa.”
“Giờ Tỵ hai khắc, bốn chén sữa hạnh nhân, sáu đĩa bánh hoa hồng, tám miếng bánh phục linh.”
“Chính Ngọ: sáu viên sư tử đầu kho, một con vịt bát bảo, bốn bát canh hoàng kim, tám món rau theo mùa.”
“Vậy ngươi nói xem, mâm cỗ như thế… có cần tới ba mươi cân thịt heo và hai mươi cân thịt dê không?”
Tên quản sự kia quỳ phịch xuống, chùm chìa khóa bạc bên hông va vào nhau leng keng.
Ta bất chợt khẽ cười:
“Bó chìa khóa này trông cũng bóng lắm, còn sáng hơn cả của quản gia nữa là.”
Ngay sau đó, ta đổi giọng lạnh lẽo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Người đâu! Cởi sạch bộ dạng đó cho ta, lập tức cách chức, đuổi khỏi phủ!”
Tiếng cầu xin nhanh chóng mất hút, ta thong thả nhấp một ngụm trà:
“Mọi người nghe cho rõ. Trước đây ta chưa tiếp quản, thì có thể mắt nhắm mắt mở. Nhưng từ nay về sau…”
“Ai mà dám ăn chặn bỏ túi, đánh hai mươi trượng, bán cả nhà ra ngoài!”
Suốt nửa năm nay, ta đã sớm nắm rõ hết nhân sự trong phủ.
Mấy người bị xử lý lần này, chính là những kẻ gian manh ăn chặn trắng trợn nhất.
Lấy họ làm gương, thật đúng lúc.
Trở về nội viện, Tuyết Mai rụt rè nói:
“Chủ tử mạnh tay như thế có khi nào… sẽ đắc tội với người ta?”
“Ý ngươi là đắc tội với ai?”
Tuyết Mai vội cúi đầu: “Nô tỳ không dám.”
Ta cầm lấy tua rua từ chiếc trâm bộ diêu vừa tháo xuống, những sợi ngọc loáng thoáng trượt qua đầu ngón tay.
Từ mẫu không giỏi quản lý, mấy năm nay Hầu phủ đã mục rỗng từ trong ra ngoài.
Đống nợ nần trong nội viện, Từ Chiêu An hiểu rõ hơn ai hết.
Hắn giao quyền cho ta, là để ta thay hắn dọn dẹp ổ chuột này.
Nếu làm tốt, đó là bổn phận của chính thất.
Nếu thất bại, lại càng tiện tay lấy ta ra làm bia đỡ đạn cho miệng mồm của mẹ hắn.
Ta sắp xếp lại hệ thống chi tiêu, phân công tả hữu quản sự giám sát chéo nhau.
Khi đối chiếu sổ sách hàng tháng, bắt buộc phải có quản sự hai phòng cùng ký tên.
Dưới sự kiểm soát lẫn nhau như thế, chẳng ai dám mưu mô.
Nhờ đó, chi tiêu hàng tháng giảm đến sáu phần.
Nhưng ta hiểu rõ một điều: “Nước mà trong quá thì không có cá.”
Nếu cắt hết đường sống, tất sẽ chuốc oán hận.
Hồng Trần Vô Định
Vì thế, ta trích riêng hai phần chi phí, để tăng tiền trợ cấp cho hạ nhân.
Mùa hè phát chè đậu xanh giải nhiệt, mùa đông phát than bạc sưởi ấm, cưới hỏi tang lễ đều có thêm trợ cấp.
Thậm chí đến vải vệ sinh của đám nha hoàn, ta cũng đổi thành loại bông tốt nhất.
Chỉ qua một mùa, diện mạo Hầu phủ đã thay đổi hẳn.
Người hầu kẻ hạ làm việc càng thêm tận tâm, cây cỏ ven hành lang cũng được cắt tỉa gọn gàng.
Điều tuyệt nhất là, Từ mẫu không còn dám kiếm chuyện ta dễ dàng nữa.
Dù sao, ngay cả mấy ma ma trong viện của bà ta, cũng vừa được ta thưởng cho xiêm y mới toanh.
20
Lại một mùa tháng Tư nữa đến rồi.
Ta dựa mình trên chiếc gối mềm thêu chỉ vàng, ngón tay lơ đãng vuốt ve phần bụng vẫn còn phẳng lỳ.
Tuyết Mai bưng chén thuốc bước vào, chiếc áo xuân mới may càng tôn lên dáng người thon gọn của nàng.
Ta đón lấy chén thuốc, như vô tình hỏi: “Tuyết Mai, ngươi ở bên ta đã bao lâu rồi?”
Tuyết Mai cung kính đáp:
“Nô tỳ được điều đến bên cạnh chủ tử từ năm tám tuổi, đến nay tròn chín năm rồi ạ.”
Trong làn hơi thuốc nghi ngút, ta thấy rõ lông mi nàng khẽ run rẩy.
Tuổi trẻ thật tốt, làn da non mịn như nước có thể bóp ra mật.
Ta nhấp một ngụm thuốc đắng, chậm rãi nói:
“Ngươi và Lục Nhược đều là người thân cận của ta, nếu có ưng ý nhà nào thì cứ nói với ta.”
“Nô tỳ… nô tỳ…”
Giọng nàng nghẹn lại nơi cổ, mười ngón tay gắt gao nắm lấy váy áo.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com