Cũng chính bởi vậy, lòng ta càng thêm quyết tâm báo thù. Sau một hồi im lặng, ta từ tốn mở lời: “Phụ mẫu yêu thương con, con đương nhiên hiểu rõ, nhưng lòng con đối với hai người cũng vậy. Mấy ngày trước, hai vị tướng quân họ Trương lập công lớn trong cuộc bình phản, nghe đâu bệ hạ đã có ý phong tước. Trấn Quốc công phủ từ xưa đến nay luôn trung thành với hoàng thượng, cớ gì phải vào lúc này mà kết giao với nhà huân tước cũng có công lao, để người khác dèm pha? Phủ Quốc công chỉ có mình con là con gái, hôn sự ắt sẽ rất nổi bật. Lựa chọn tốt nhất là thay vì gả cho một người mà bệ hạ cho là an tâm, chi bằng hãy vào cung làm phi."
Đến đây, ánh mắt ta dần trở nên kiên quyết: "Nếu nói là tư tâm, thì cũng đúng... Con không thể khoa cử làm quan, không thể xông pha trận mạc lập công, nhưng con cũng muốn gây dựng sự nghiệp. Chỉ có con đường này để đi."
Phụ thân nghe xong thì trở nên vô cùng nghiêm nghị. Đây là lần đầu tiên ông nói chuyện với ta nghiêm túc như vậy.
"Chúng ta chỉ sinh được mình con, đó là lựa chọn của phụ mẫu, không phải là gánh nặng để con phải cân nhắc chuyện phu quân con cái. Còn việc vào cung, nếu đó là ý nguyện của con, vậy chúng ta sẽ chấp thuận. Chỉ cần con nhớ rằng dù có chuyện gì xảy ra, phủ Quốc công vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc cho con!"
Nỗi lòng chua xót cuối cùng cũng tan biến, ta trịnh trọng gật đầu. Sau khi nói rõ với phụ mẫu, tảng đá trong lòng ta cũng đã rơi xuống.
Sính lễ đã chuẩn bị gần xong, chẳng qua là dựa trên nền tảng ban đầu mà điều chỉnh tăng thêm hoặc giảm bớt một chút theo nghi thức, cũng không khó khăn gì.
Trong thời gian ta chuẩn bị gả đi, còn xảy ra một chuyện. Thẩm Hoài Bích và Trương gia đã đính hôn.
Bệ hạ trước đó đã nhiều lần truyền ra ý này, thánh thượng không có tỷ muội ruột thịt, dùng người thân của Thẩm Hoài Ngọc để liên hôn cũng rất hợp lý.
Trương gia bên kia cũng không có ý kiến gì. Chỉ có điều Thẩm Hoài Bích đưa ra rất nhiều yêu cầu, liệt kê ra mấy chục điều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhỏ như chén hợp cẩn phải là đồ vàng, lớn như nhắm trúng ruộng tốt và trang viên của Trương gia làm sính lễ.
Nàng ta đặc biệt nhấn mạnh, thân là muội muội của Thẩm Hoài Ngọc, quy mô xuất giá của nàng ta nhất định phải cao hơn con gái của nhất đẳng công khanh. Mà trang viên mà nàng ta nhắm trúng, lại là tổ nghiệp của Trương gia.
Trương lão thái quân vì chuyện này mà mắc bệnh nặng một trận.
Ta nghe xong thì cười cho qua. Chuyện của hai nhà người ta, người ngoài không liên quan. Đêm sắc phong, Hoàng thượng Tiêu Yến theo đúng quy củ đến cung của ta.
"Đứng lên."
Hắn ngồi xuống, hướng về phía ta duỗi tay ra. Ta cúi đầu e thẹn, cũng đưa bàn tay trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay hắn, hơi ấm lan tỏa. Cảm nhận được sự ấm áp, gò má ta không khỏi ửng hồng.
Tiêu Yến thấy vậy liền bật cười khẽ, hơi dùng sức, một cái kéo ta ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Trấn Quốc Công nói nàng có chí hướng làm hiền phi phụ tá quân vương, sao lại có bộ dạng thục nữ nhỏ bé thế này?"
Ta càng thêm ngại ngùng: "Người Khương gia dù là nam hay nữ, ắt phải lấy trung quân ái quốc làm trọng, thần thiếp từ nhỏ đã được tổ phụ và phụ thân dạy dỗ điều này, đây là sự thật, nhưng..."