Khương Nhiên

Chương 11



22.

Ta không nghĩ sẽ nhìn thấy Phù Bạch ở đây

Người cá này đã bị thương ở thú triều, còn thương ở cạnh mặt, để lại một vết sẹo nhàn nhạt.

Hắn luôn thích sự xinh đẹp, nhưng lần này hình như không để ý đến vẻ bề ngoài cho lắm

Trong phòng là một đống hỗn độn, mà người gây ra lại đang ấm ức.

Giống với trước kia, nhỏ giọng vừa làm nũng vừa oán thán: “Khương Nhiên, tại sao ngươi lại để cho con hổ kia sống ở đây?”

Mùi m.á.u tươi nhàn nhạt.

Nhưng ta cảm nhận được hơi thở của Giang Mật trên người Phù Bạch.

Là hơi thở gần đây.

Ta nhíu mày, không khách khí chút nào: “Giang Mật ở đâu?”

Ta vốn tưởng rằng con hổ kia là giận dỗi nên bỏ nhà ra ngoài, nhưng mà hiện tại ta phát hiện ra ta đoán sai rồi.

Ánh mắt của Phù Bạch lập lòe, thật mau vụng về mà đổi chủ đề:

“Ta không cẩn thận làm rối loạn đồ vật trong phòng. Không sao, ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ nhanh thôi, ngươi đợi ta!”

Nhưng hốc mắt lại đỏ lên, giống như có thể rơi nước mắt ngay lập tức.

Vì thế, hắn bắt đầu chăm chỉ dọn dẹp phòng, lại nhân cơ hội ném hết đồ vật của Giang Mật đi.

Chỉ là động tác này nhìn có vẻ gượng gạo, giống như đang chịu đựng gì đó.

Tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé làm sao biết dọn dẹp nhà cửa?

Trong lòng ta nghĩ, chờ đó, sau này sẽ mua cho một bộ tốt hơn cho Giang Mật vậy.

“Giang Mật ở đâu?”

Tinh thần lực của ta vô thanh vô thức quấn quanh cổ Phù Bạch, ngay lập tức trói chặt lại.

Hắn theo bản năng cứng đờ cả người, ngước mắt không tin nổi mà nhìn ta:

“Khương Nhiên?”

“Khương Nhiên đã c.h.ế.t rồi!”

Ta không kiên nhẫn mà ngắt lời hắn: “Ta không muốn phải hỏi lại đến lần thứ ba.”

Phù Bạch nhấp chặt môi không nói lời nào, chỉ là đôi mắt đỏ vẫn bướng bỉnh mà nhìn chằm chằm vào ta.

Trên người hắn bắt đầu xuất hiện những vết thương nhỏ dày đặc.

Có vết thương làm rách quần áo, thâm nhập vào xương cốt.

Nhưng Phù Bạch cũng không kêu lên một tiếng.

Ta thật sự không có kiên nhẫn, dứt khoát nói: “Ngươi không cảm thấy lạ vì sao lần đầu tiên ngươi mở miệng nói chuyện với ta, ta cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào khi phát hiện ra ngươi hết bệnh sao?”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Thân mình của Phù Bạch run lên.

“Ngươi đừng…”

“Bởi vì ta nhìn thấy ngươi tặng cho Khương Như Vận con cá nhỏ bằng gỗ kia nha!”

Ta nhìn Phù Bạch cười cười, bình tĩnh nói: “Ngày hôm đó giọng ngươi ngâm nga rất êm tai. Lần đầu tiên ta nghe thấy giọng hát của người cá. Tuy là lúc ấy ở rất xa, nhưng tinh thần lực của ta hình như cũng được trấn an rất nhiều.”

Vì thế, nháy mắt Phù Bạch đánh mất đi huyết sắc.

Mà trở nên trắng bệch như ma.

23.

Giang Mật bị nhốt trong địa lao của Phù gia.

Bạch Hổ thật lớn chồng chất vết thương ở trong một góc tối, da lông vốn trắng sạch lúc này trở nên bẩn thỉu.

Hai mắt nhắm lại không có động tĩnh gì.

Nhưng Giang Mật là một con mèo lớn thích sạch sẽ, lúc ở nhà mỗi ngày đều dọn dẹp chỉnh trang rất nhiều lần.

Tuy rằng ta không lập khế ước với Giang Mật, nhưng khi thấy một màn này cũng không nén được lửa giận trong lòng thiêu đốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/khuong-nhien/chuong-11.html.]

“Hắn rất nguy hiểm!”

Phù Bạch ngăn ta lại theo bản năng, lại hoảng loạn giải thích với ta: “Hắn không khống chế được tinh thần lực của bản thân, thường hay hóa thú tổn thương người khác! Ngươi đừng qua đó, sẽ bị thương!”

Ta lạnh lùng nhìn Phù Bạch, đột nhiên nở nụ cười.

“Ngươi có biết vì sao trước kia ta đối xử tốt với ngươi như vậy không?”

Phù Bạch sửng sốt.

Hắn như là phát hiện ra điều gì đó, thần sắc trở nên hoảng loạn.

Ngữ khí càng giống như là cầu xin: “Ngươi đừng nói, cầu xin ngươi…”

“Bởi vì ta cũng không khống chế được tinh thần lực của ta.”

Ta chỉ lo tự mình nói tiếp không quan tâm đến hắn: “Là dị loại trong nhân loại không thể khống chế tinh thần lực của bản thân, còn ngươi cũng là dị loại của nhân ngư không thể nào sử dụng kỹ năng của bản thân. Ta vốn cho rằng ta trên thế giới này không cô đơn.”

“Đừng nói nữa…”

“Nhưng sau này ta mới phát hiện ra điều này chỉ là giả. Người cá sẽ khôi phục, thậm chí còn có thân phận cao quý; nhưng nhân loại như ta vẫn như cũ không khống chế được dị năng của mình, lại bị vô tình vứt bỏ, vô tình phản bội.”

Ta dễ như trở bàn tay mà mở cửa nhà lao, đi về phía Giang Mật:

“Nhưng cũng may, nhân loại lại tìm được đồng loại ban đầu.”

Hổ trắng mở mắt.

Cặp mắt rực rỡ ánh vàng kia đã sớm trở nên đỏ như máu.

Hắn rống lên một tiếng, rồi đánh về phía ta.

24.

Nhưng móng vuốt hổ thật lớn kia khi đến gần ta lại đột nhiên dừng lại.

Trong cặp mắt đỏ như m.á.u kia có một bóng dáng mơ hồ.

Ta chép miệng một tiếng, gọi hắn: “Mật Mật!”

Thân thể cao lớn của con hỏ nháy mắt cứng đờ, lại do dự thu hồi móng vuốt.

Lại bị ta bắt lấy, không lưu tình chút nào mà ấn vào đệm thịt.

Hổ trắng theo bản năng thu móng lại.

“Trước kia ta đã từng nuôi một con mèo nhỏ màu trắng.”

Ta không ghét bỏ chút nào mà điên cuồng hít lấy mèo lớn, nói chuyện của mình:

“Còn mèo kia rất xinh đẹp, lông trắng như tuyết, đôi mắt rực rỡ ánh vàng, là một con mèo tiên nữ nhỏ xinh đẹp nhất trên thế giới. Hơn nữa nó còn rất ngọt ngào, lúc nào cũng thích đến bên cạnh ta làm nũng, tiếng kêu cũng mềm mềm ngọt ngọt.

“Lão già nói, tiếc là con mèo này bị khiếm khuyết về gene, không thể biến thành người. Nhưng ta lại vẫn luôn cảm thấy con mèo nhỏ này nhất định sẽ biến thành người, hơn nữa nhất định phải trở thành một cục cưng vô cùng lớn, cho nên ta đặt tên cho nó là Mật Mật, Mật trong mật ngọt.

Hổ trắng bắt đầu không yên.

Hắn giãy giụa, nghĩ muốn chạy trốn, lại bị ta tát một cái: “Không được lộn xộn!”

Vì thế, vốn là một con quái vật khổng lồ lại vô cùng ấm ứng mà ngồi xổm dưới đất không nhúc nhích.

Giống ngày đầu tiên ta nhìn thấy đó như đúc.

Ta nén cười, lại bắt đầu thở vắn than dài: “Nhưng ta quên xem giới tính của mèo nhỏ, cũng không thể tưởng tượng được sau khi mèo trắng nhỏ biến thành thú nhân sẽ thành nam mụ mụ da đen. Rõ ràng khi còn nhỏ thích làm nũng như vậy, còn thật là yếu ớt, mỗi ngày đều bắt ta phải ôm!”

Giọng ta bắt đầu lên án, thậm chí còn có chút nức nở.

Giang Mật bắt đầu nôn nóng bồn chồn.

Nhưng hắn còn chưa khôi phục lý trí, chỉ là theo bản năng thôi.

Vì thế hắn há mồm kêu: “Meo”

Còn dụi dụi đầu bán manh (12)

Thật là tốt.

Ta mặt vô biểu tình mà đánh lên hắn một cái, ngăn cản mèo lớn tiếp tục phát ra loại tiếng kêu kinh dị này.

Mèo tiên nữ của ta lớn lên thật tàn phế.

_______

(12) Bán manh: Làm ra vẻ đáng yêu