Khương Tụng

Chương 1



1.

Khi tin tức Sở Kỳ An cùng với Tống Mạt sắp đại hôn truyền đến, ta dang ở lãnh cung, ăn một bát cơm nguội ôi thiu.

Cung nữ Ngân Kiều của ta đau lòng cho ta, nói với thái giám đưa cơm: “Nương nương của chúng ta chỉ là bị cấm túc, thức ăn và chi phí vẫn là dành cho Quý Phi!”

Thái giám cười lạnh: “Ngươi biết Quý Phi là được rồi, phía trên Quý Phi còn có Hoàng Hậu, nô tài cũng chỉ là nghe mệnh của Hoàng Hậu mà làm việc thôi.”

Ngân Kiều tức đỏ mặt, nàng biết là Tống Mạt đang cố tình tra tấn ta.

Nhưng mà từ trên xuống dưới trong cung, không ai dám nói gì.

Ai cũng biết Tống Mạt mới là nữ tử xinh đẹp vừa mới vào cung không lâu, lại là ánh trăng sáng suốt mười mấy năm của Sở Kỳ An.

Ai cũng nói nàng xinh đẹp tốt bụng, giống như thần nữ hạ phàm, không dính bụi trần.

Ngay cả thái giám đưa cơm cũng thiên vị cho nàng:

“Nương nương, ngài hạ độc mưu hại Hoàng Hậu, Hoàng Hậu vẫn còn giữ lại một mạng cho ngài, đã là vô cùng tốt bụng.”

Ngân Kiều vội kêu lên: “Nương nương của chúng ta bị oan…”

Ta ngăn nàng lại, ý bảo không cần nhiều lời.

Sở Kỳ An không tin ta, nói với thái giám thì có ích lợi gì.

Thái giám khinh thường bĩu môi, rời đi.

Ta nghe thấy bên ngoài có thị vệ đang nói chuyện phiếm, nói Sở Kỳ An đối với Tống muội yêu chiều thế nào, hôn lễ phô trương long trọng ra làm sao.

“Nói nhỏ một chút, đừng để vị bên trong nghe thấy.”

“Nghe thấy cũng không sao, nàng ta ỷ vào việc theo Hoàng Thượng mấy năm đã dám độc hại Hoàng Hậu, Hoàng Thượng sẽ không cho phép nàng sống sót rời khỏi lãnh cung.”

Trong tiếng nghị luận ồn ào, ta chỉ lo quấn lên chân trên giường, nhắm mắt lại, bắt đầu tập hô hấp hít thở.

Ngân Kiều bưng nước rửa mặt vào cho ta, liếc mắt thấy ta như vậy, hơi lo lắng.

Nàng tiến lên, nhỏ giọng nói: “Nương Nương đang luyện công ư?”

Ta nhắm mắt lại, chậm rãi gật đầu.

Ngân Kiều càng không yên tâm, nàng cắn cắn môi

“Nương nương, có phải là ngài muốn chạy trốn ra ngoài không?”

“Nô tì biết nương nương có công phu trong người, nhưng cung thành này bên trong có thị vệ gác, bên ngoài có cấm quân tuần tra, cho dù là tuyệt thế cao thủ cũng không thể thoát ra ngoài.”

Ta mở mắt ra, hô hấp chìm vào đan điền.

Ngân Kiều không biết, ta đang luyện bế khí công.

2. 

Ta tên là Khương Tụng, là truyền nhân Bế Khí Công duy nhất trên thế gian. 

Năm ta bốn tuổi, ta chỉ là một cô nhi, đang tranh nhau với chó hoang nửa củ khoai lang đỏ, sau khi đoạt tháng thì gặp được sư phụ ta.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Sư phụ ta là một ông lão béo lùn chắc nịch, người nói ta căn cốt sạch sẽ, hỏi ta có muốn trở thành đệ tử của người hay không. 

Ta hỏi người: “Làm đệ tử của ông có khoai nướng ăn không?”

Sư phụ nói: “Có!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cứ như thế, ta gia nhập môn phái của sư phụ ta.

Môn phái của chúng ta có tổng cộng ba sinh vật sống.

Sư phụ ta, ta, cùng với một lão rùa đen.

Ta nghe nói lão rùa đen này đã sống một vạn năm, mà phương pháp luyện công của chúng ta là nhìn chằm chằm vào rùa vạn năm, từ từ hô hấp.

Tưởng tượng bản thân mình là con rùa này, một trăm năm không cần thở, một ngàn năm không cần ăn uống, một vạn năm không cần động đậy. 

Đây là quy tức công.

Mà quy tức công luyện đến cực hạn, chính là bế khí công.

Bởi vì hơi thở quá chậm, cho nên giống như không thở.

Khi bế khí, chúng ta giống như tiến vào trạng thái ngủ đông, không ăn không uống không thở, việc trao đổi chất chậm không thể tưởng tượng nổi.

Năm mười lăm tuổi, ta xuất sư, công phu đại thành, còn vượt qua cả sư phụ ta. 

Nhưng rất nhanh ta đã phát hiện ra, xuất sư dường như chả có lợi ích gì.

Người ta luyện thành công phu có thể một kiếm mở ra một góc trời.

Chúng ta luyện thành công phu có thể rất giống rùa đen. 

Lão già sư phụ của ta rất xấu, ta cảm thấy ta bị ông ấy lừa, mười một năm qua luyện tập vô cùng tịch mịch. 

Nhưng sư phụ cũng không cho ta cơ hội chất vấn hắn.

Người thông qua việc viết thư, đã yêu một quả phụ già qua thư, ngàn dặm xa xôi tiến đến làm người yêu lúc xế bóng với người ta.

Còn ta, người cho rằng công phu của ta đã đại thành, đã có thể tự lực cánh sinh.

Cứ như thế, năm mười lăm tuổi ta lại lưu lạc đầu đường một lần nữa.

Cũng may mà nhân duyên của sư phụ ta không tệ, các chú các cô thay phiên nhau cho ta ăn, hôm nay ta ở Nga My học hai ngày kiếm pháp, ngày mai ta ở Bá Đao Môn học ba ngày đại đao, cứ như thế đi đi lại lại.

Cứ thế, ta gặp được Sở Kỳ An. 

3.

Năm đó Sở Kỳ An vẫn chưa phải là Hoàng Đế, chỉ là Lục Hoàng Tử không được yêu thương.

Hắn cải trang đi chơi ở tửu lầu, kết quả lại gặp được thích khách do Thái Tử phái tới.

Thấy thích khách sắp một đao đ.â.m vào n.g.ự.c của Sở Kỳ An, ta dùng một chưởng học được ở Nga Mi đánh một cái.

Thật may mắn, thích khách bị ta đánh đến nỗi phun một búng máu, sau đó bị bọn thị vệ chế phục. 

Sở Kỳ An chắp tay với ta: “Đa tạ ân cứu mạng của nữ hiệp.”

Ta nhặt một cái đùi gà ở nơi bàn ăn bị đánh đổ: “Chỉ cảm ơn bằng miệng thôi à? Không tặng bạc sao?”

Sở Kỳ An cười.

Hắn vươn tay với ta: “Nàng có đồng ý theo ta vào Vương phủ không?”

Ta hỏi: “Đi theo ngươi có đùi gà ăn không?”

Sở Kỳ An nói: “Có!”

Cứ như thế, ta theo Sở Kỳ An vào vương phủ.

Các vị có lẽ đã phát hiện ra, ta thật sự không có tiền đồ, vì một chút đồ ăn mà nhảy vào hố lửa.