Sở Kỳ An đi rồi, quan phủ vây quanh tửu lâu cũng rời đi.
Ngân Kiều vội vàng chạy vào, vừa vào cửa nhìn thấy ta bình yêu vô sự, dậm chân khóc thút thít:
“Trời ai, doạ ta sợ muốn chết!”
“Tội khi quân là tội lớn tru di cửu tộc, ta cho rằng cả hai chúng ta đều không sống nổi nữa!”
Ta rót rượu tủm tỉm cười: “Sẽ không đâu.”
Ngân Kiều giữ c.h.ặ.t t.a.y ta: “Ngươi đã nói với Hoàng Đế cái gì, có thể cứ thế mà đuổi hắn đi?”
“Hơn nữa, ta thấy khi Hoàng Thượng rời đi, hốc mắt đỏ bừng, dường như tâm trạng rất không tốt.”
Ta uống lên một ngụm rượu, bình tĩnh nói:”Không tốt là bình thường, loại người cái gì cũng muốn này, nhất định sẽ sống không vui sướng.”
17.
Sau lần đó, Sở Kỳ An không tìm đến ta nữa.
Ta tiếp tục ở tửu lầu nơi biên ải sống mơ mơ màng màng, còn nhận nuôi mấy đứa trẻ mồ côi, dạy bọn họ luyện bế khí công.
Ngân Kiều đã có nhiều sản nghiệp trong thành, nàng trở thành bà chủ nổi danh ở Tây Vực.
Những việc làm ăn liên quan tới trà, ngựa, tơ lụa, đều không có cái gì nàng không biết, cũng vì thế mà tin tức thông suốt bốn phương.
Nàng thường kể lại tin tức ở kinh thành cho ta biết
Sở Kỳ An sau khi cánh chim đã cưng, lấy mười mấy tội danh như chuyên quyền, tham ô, để tra rõ Tống gia.
Kể từ thời của Tiên đế, Tống gia một nhà độc đại đã rơi đài hoàn toàn.
Tống Mạt bị biếm lãnh cung.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
Nghe nói Sở Kỳ An bỏ độc vào đồ ăn thức uống của nàng, cùng loại độc mà lúc trước nàng đã vu oan cho ta hạ độc.
Khi ta biết tin này thì rất bình tĩnh.
Chuyện cũ năm xưa trong cung dường như là chuyện của đời trước, giống như chuyện kể của tiên sinh kể chuyện, không thể nào khiến cho lòng ta nổi lên gợn sóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Qua mấy năm nữa, đại thái giám trong cung ngàn dặm xa xôi mà tới toà thành nhỏ ở Tây Vực.
Hắn nói, Sở Kỳ An bị bệnh năng, cố giữ một hơi, muốn gặp ta lần cuối cùng.
Ta do dự rất lâu, cuối cùng nói với công công:
“Ta không đi đâu. Cả đời này, Hoàng Thượng muốn gì được nấy, chỉ còn một tiếc nuối duy nhất là ta, giữ lại sự nuối tiếc này, cũng coi như có một ý niệm có thể giúp hắn chống đỡ, có thể giúp hắn vượt qua trận bệnh tật này”
“Nếu ta trở về rồi, hắn có lẽ sẽ cảm thấy mọi tâm nguyện trên đời này đều đạt được, sẽ dễ dàng rời bỏ.”
“Vì thế, xin hãy chuyển cáo với Hoàng Thượng, chữa bệnh cho tốt, tương lai của ta và hắn vẫn còn dài.”
Đại thái giám chắp tay: “Nương nương cơ trí, lão nô thán phục.”
Hắn rời đi.
Đúng lúc Ngân Kiều tới thăm ta, nghe được lời nói của ta, nàng lén lút nghiến răng nghiến lợi với ta: “Ngươi còn cứu cẩu hoàng đế kia làm gì, không bằng tới đo gặp hắn, cho hắn tức chết, chúng ta cũng có thể kê cao gối mà ngủ.”
Ta xua xua tay: “Việc nào ra việc đó, Sở Kỳ An là một Hoàng Đế tốt, dân chúng sống vui vẻ dưới thời của hắn. Hơn nữa, Hoàng đế c.h.ế.t là quốc tang, cả nước đều mặc đồ trắng, chúng ta sao có thể uống rượu được?”
Bạc Kiều tức giận: “Vậy thì cũng không nên nói với hắn cái gì mà tương lai còn dài.”
Ta cười.
Cái gọi là tương lai còn dài, chẳng qua là hắn ở cửa cung vừa vào là sâu như biển, ta giang hồ đến già con cháu đầy nhà.
Quãng đời còn lại rất dài, nhưng không bao giờ gặp lại.
Ông chủ của tửu lầu lúc này gõ cửa: “Cô nương, người mới tới triển lãm tài nghệ.”
“Mau mời tiến vào”
Mười sáu thiếu niên xếp thành hình chữ nhất trước mặt ta.
“Các ngươi có tài nghệ gì?”
Động tác của bọn họ đồng lòng nhất trí nhấc áo ngoài lên, lộ ra cơ bụng.
Ta đứng lên, liều mạng vỗ tay, cao giong khen ngợi: “Rất tốt!”