Khương Tụng

Chương 4



6.

Suốt một đêm này, ta lẳng lặng hít thở, hô hấp càng ngày càng chậm, thân thể giống như chìm vào dòng nước.

Nơi xa là âm thanh đại hôn của Sở Kỳ An và Tống Mạt, pháo không biết đã vang lên mấy trăm lần, không khí vui mừng giống như một đường bay đến lãnh cung này.

Ngân Kiều ngồi bên cạnh ta, lửa than ở lãnh cung không đủ, nàng đau lòng mà xoa đôi tay đỏ vì đông lạnh của ta.

Ta giúp nàng lau nước mắt: “Đưng khóc, Ngân Kiều, chúng ta sắp tự do rồi.

“Đúng rồi, ngươi có biết không, nếu Quý Phi hạ táng, vật bồi táng sẽ có những gì?”

Ngày ấy, tuy ta bị lột bỏ phục chế, nhưng vẫn còn danh phận.

Ngân Kiều lập tức nhíu mày, “Nương nương nói mê sảng cái gì thế? Phi phi phi!”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

“Ai da, ta chỉ hỏi một chút thôi, chỉ tò mò thôi không được à.”

Ngân Kiều bẻ đầu ngón tay nói: “Nhiều lắm, nghe nói Lưu Quý phi của tiên đế, có hoa tai ngọc nạm vàng, vòng tay san hô, mũ phượng tơ vàng, vòng cổ vàng…

Ta tính toán trong lòng.

Rất tốt, đừng nói nửa đời sau cơm áo vô ưu, cho dù có tiêu xài tám đời cũng không hết!

Hoàng đế chó má độc ác, thà rằng chôn tiền đó dưới mồ cũng không tiêu cho dân chúng, thật sự không có lương tâm.

Thừa dịp Ngân Kiều đi vào viện lấy quần áo, ta lại làm vài việc.

Đến khi Ngân Kiều trở về, mọi sự đã xong xuôi.

Nàng hầu hạ ta đi ngủ, ta lơ đãng nói: “Đúng rồi, ta để lại phong thư phía dưới đầu gối, nếu Hoàng Đế tới gặp ta, ngươi giúp ta giao cho hắn, đừng quên.”

Ngân Kiều do dự một chút.

Thật ra nàng cũng biết, Sở Kỳ An cùng với Tống Mạt vừa mới đại hôn, có lẽ là rất lâu sau cũng không tới gặp ta.

Nhưng nàng lại sợ tâm trạng của ta không tốt, vì thế an ủi ta: “Nô tì nhớ rồi, nương nương yên tâm.”

Ta nhắm mắt lại, vây quanh ta đều là màn đêm.

Hô hấp ngày càng chậm, tốc độ máy chảy cũng ngày càng chậm.

Ta cảm thấy thân thể của ta lạnh dần, đầu tiên là chân và tay, tiếp theo tứ chi là trái tim.

Nhịp đập của trái tim càng ngày càng chậm, cho đến khi không đập nữa.

Tốt lắm, cũng coi như trả lại những năm gần đây, khi ta nhìn thấy Sở Kỳ An, nó đập quá mạnh.

Có lẽ Sở Kỳ An đang động phòng hoa chúc với Tống Mạt.

Lúc này, rốt cuộc hắn không cần phải cố tình tắt nến nữa.

7.

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người chứng kiến ân ái của đệ hậu tân hôn.

Sở Kỳ An ngồi bên cạnh Tống Mạt ở Phượng Nghi Cung, đây là ngày đầu tiên Tống Mạt trở thành Hoàng Hậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Theo quy định, tất cả cung phi đều phải tới thỉnh an với nàng.

Nhưng Sở Kỳ An không có phi tần khác, phi tử duy nhất là Quý Phi Khương Tụng đã bị biếm lãnh cung.

Tống Mạt kéo cánh tay của Sở Kỳ An, dịu dàng nói: “Khương Quý Phi vẫn là Quý Phi, hay là để nàng tới thỉnh an đi?”

Ánh mắt Sở Kỳ An âm u, hắn lãnh đạm nói: “Nàng ta đã hạ độc nàng, đã bị biếm lãnh cung rồi, nàng còn có cái gì muốn gặp nàng ta nữa?”

Tống Mạt dịu dàng nói: “Khương muội muội nhất thời hồ đồ, dù sao thì hiện giờ Mạt Nhi cũng đã gả cho chàng rồi, muốn được mọi người chúc phúc.”

Sở Kỳ An quay đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tống Mạt.

Rất lâu sau, hắn mới khẽ thở dài một cái: “Nàng thích là được.”

Hắn quay đầu lại nói với thái giám: “Mang Khương Quý Phi tới.”

Tống Mạt ngồi ở trên ghế, khoé miệng là ý cười lạnh nhạt.

Chờ đến khi Khương Tụng thật sự tới, chứng kiến dáng vẻ vô cùng ân ái giữa mình và Sở Kỳ An, khi đó mình mới thật sự thắng.

Nhưng Thái giám vừa đi đã đi rất lâu.

Sau gần nửa canh giờ, thái giám mới trở về, sắc mặt tái nhợt.

Hắn quỳ trên mặt đất, run bần bật, rất lâu sau mới run rẩy nói ra mấy chữ:

“Khương Quý Phi không còn nữa…”

Có tiếng vỡ vụn trong đại điện

Là chén trà trong tay Sở Kỳ An đột nhiên rơi xuống đất.

Trong đại điện yên tĩnh rất lâu, một lát sau, Sở Kỳ An nở nụ cười.

Hắn chỉ vào tiểu thái giám tới thông báo:

“Trẫm hiểu rồi, là Khương Tụng bảo ngươi bẩm báo như vậy phải không?

“Trong vương phủ nhiều năm như vậy, vẫn không hiểu quy định gì cả, loại vui đùa này cũng dám nói.”

“Còn không phải là nàng muốn để trẫm đến gặp nàng hay sao? Tính tình trẻ con này, thật sự là bởi vì trước kia trẫm quá khoan dung rộng lượng với nàng.”

Tiểu thái giám ngẩng đầu.

Hắn không dám nói thêm nữa, chỉ có một khuôn mặt trắng bệch như người chết, trên mặt đều là nước mắt vì sợ hãi.

Sở Kỳ An nhìn biểu cảm của tiểu thái giám.

Hắn dần dần không cười nổi nữa.

Thong thả đứng dậy, hắn thấp giọng nói: “Ngươi nói thật sao?”

Tiểu thái giám quỳ sát đất dập đầu: “Đúng là như vậy! Buổi sáng phát hiện Khương Quý Phi toàn thân đều lạnh!”

“Hoàng thượng!”

Tống Mạt kêu lên một tiếng.

Bởi vì nàng nhìn thấy, cơ thể của Sở Kỳ An đột nhiên lay động, dường như sắp té ngã trên mặt đất.