Khuynh Quốc Khuynh Tâm

Chương 21



21.

 

Chiều hôm ấy.

 

Ta đang cẩn thận dùng sơn vàng để hàn lại chiếc chén men Đông Thanh hoa văn lá sen. Tiểu Đào tiến đến bên ta, ấp úng hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng:

 

"Nương nương...  Thẩm thường tại ở Xuân Hỉ cung... vừa được Hoàng thượng tấn phong làm Quý nhân rồi ạ."

 

Tay ta khựng lại, sơn vàng  tràn lan khắp nơi. Ngay giây sau, trước mắt ta tối sầm, cả người ngã gục xuống.

 

Trước lúc hoàn toàn mất đi ý thức, ta lờ mờ nghe thấy tiếng Tiểu Đào hoảng hốt hét lên: "Mau truyền thái y! Nương nương bị Hoàng thượng làm cho tức đến ngất rồi!"

 

Thái y bắt mạch xong, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, cúi người thi lễ:

 

"Chúc mừng Phúc tần nương nương, người đã mang thai được hai tháng rồi."

 

Ta sững người.

 

Kinh nguyệt của ta xưa nay không đều. Hơn nữa ta rõ ràng đã dùng đủ mọi biện pháp tránh thai, cớ sao lại...

 

Tiểu Đào tiễn thái y ra ngoài, lúc quay vào thì thấy ta vẫn còn ngẩn người tựa vào đầu giường.

 

Nàng rón rén đến gần, làm mặt bí hiểm nháy mắt liên tục:

 

"Nương nương, người không biết đâu... Thực ra trong canh an thần người uống mỗi ngày, có kẻ xấu lén bỏ hồng hoa vào. Là nô tỳ mỗi lần sắc thuốc đều nhặt từng cọng hồng hoa ra.”

 

"Còn chuỗi san hô đỏ người yêu thích, bị người ta ngâm trong xạ hương, là nô tỳ âm thầm đổi thành chuỗi khác y hệt.”

 

"Với cả, trà thanh vị người uống trước bữa trưa cũng bị đổi thành trà khổ đinh có tính hàn, là nô tỳ thay bằng Long Tĩnh loại thượng hạng hái trước tiết Thanh minh..."

 

Nghe nàng ríu rít kể lể, huyệt thái dương ta lại bắt đầu nhức nhối. Nói xong, nàng nhìn ta với ánh mắt lấp lánh, như đang chờ được khen thưởng.

 

Ta hít sâu một hơi, giơ tay chỉ ra cửa: "Ra ngoài."

 

"A?" – Tiểu Đào gãi đầu, "Không có thưởng sao ạ?"

 

Đêm khuya.

 

Ta đang ngủ thấy lòng  bất an, chợt cảm thấy có một thân thể ấm áp từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Theo bản năng, ta  thúc khuỷu tay về phía sau, nhưng liền bị một bàn tay nắm lấy cổ tay. Cẩu hoàng đế đem tay ta đặt trở về vị trí cũ, dịu giọng hỏi:



"Vẫn còn giận trẫm sao?"

 

Ta xoay người lại, ánh mắt nheo lại nhìn thẳng vào hắn: "Vậy đêm khuya thế này, Hoàng thượng đến đây, là không còn giận thần thiếp nữa chăng?"

 

Hắn đưa tay chọc nhẹ vào chóp mũi ta, hừ một tiếng.

 

"Ồ, hóa ra Hoàng thượng vẫn chưa chịu tha cho thần thiếp."

 

Ta trở mình nằm xuống, không nói thêm lời nào. Cẩu hoàng đế dùng chóp mũi cọ nhẹ vành tai ta, giọng trầm thấp vang lên:

 

"A Phục, trẫm đã hỏi qua thái y rồi. Nàng do đang mang thai, ngũ tạng uất kết mới sinh ra hỏa khí vượng, nói năng hồ đồ. Trẫm hiểu rồi, những lời hôm trước... chỉ là do ngươi nghén, chứ không phải không thích trẫm.”

 

"Là trẫm làm vỡ cái chén gốm men Đông Thanh ngươi yêu thích, khiến ngươi đau lòng."

 

Ta hừ nhẹ một tiếng, không buồn đáp lại. Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên bụng ta. Giọng cẩu hoàng đế càng lúc càng nhỏ:

 

"Những lời tổn thương kia, nhất định là lời trong lúc giận. Trẫm biết trong lòng ngươi có trẫm. Ngươi oán trẫm không bảo vệ được tiên hoàng hậu, nhưng trẫm cũng luôn  tự trách mình..."

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Hắn lải nhải mãi không ngừng, còn ta nghe một hồi thì mí mắt dần trĩu nặng, cứ thế nghiêng đầu thiếp đi.

 

Tin ta có thai vừa truyền ra. Chư phi trong hậu cung đều mang lễ vật đến chúc mừng, cẩu hoàng đế thì sai người khiêng từng rương ban thưởng vào cung Chung Tuệ.

 

Ta bình tĩnh mặc kệ mọi thứ. Ta sớm đã nghĩ thông suốt rồi: Cẩu hoàng đế chịu mềm mỏng với ta, không phải vì thật sự để tâm tới ta, lại càng không phải vì đứa trẻ trong bụng này.

 

Tất cả chỉ bởi — ta là đồng mưu của hắn.

 

Tiên hoàng hậu có thế lực nhà họ Thẩm, Diện Dung thì dựa vào gia tộc họ Yến.

Dù yêu hay không, các nàng vốn đã đứng ở một vị trí khác biệt ngay từ đầu.

 

Sau khi tiếp nhận một Thịnh triều đầy rối ren từ tay tiên đế, cẩu hoàng đế một mặt để hai nhà Thẩm – Yến kiềm chế lẫn nhau, mặt khác lại cất nhắc sĩ phu nghèo hèn, rộng rãi thu nạp hiền tài, nhằm dần dần áp chế hai đại thế gia kia.

 

Mấy chục năm dưỡng binh tích lương, thiên hạ tạm ổn, quốc khố dồi dào. Lúc này, dã tâm của cẩu hoàng đế cũng dần lộ ra, hắn muốn quyền lực tuyệt đối, gom hết thiên hạ vào tay mình.

 

Có lẽ, hắn hy vọng ta cùng hắn sóng vai mà tiến. Thế nhưng tranh đấu quyền lực chẳng khác nào dòng lũ hung tợn, có thể cuốn trôi, nhấn chìm hết thảy những ai bước chân vào.

 

Ta không thích thứ đó, cũng chẳng giỏi thứ đó. Vậy nên, ta chọn cách đóng chặt cửa cung, lặng lẽ tu sửa cổ vật của mình.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com