Ngu Thanh Thiển không ngờ đột nhiên Cơ Linh Song lại trêu chọc mình, quan trọng nhất là nàng phát hiện chuyện thiên phú của mình không còn là bí mật trong học viện nữa.
“Sao ngươi biết?”
“Không chỉ ta biết, học viên cũ và học viên mới đến từ các đại quốc đã nắm rõ thông tin thiên phú của tân sinh ngay lập tức rồi. Khoảng vài ngày nữa toàn học viện sẽ biết ngươi là người thứ hai trong mấy khóa gần đây có thiên phú Linh Thực Sư thí luyện là Cực Giai.”
Cơ Linh Song dừng lại một chút, bổ sung: “Khóa của chúng ta ngoài ngươi ra còn có một người nữa cũng được đ.á.n.h giá thiên phú Linh Thực Sư Cực Giai, hắn là người thứ ba.”
“Oa! Thanh Thiển thật lợi hại.” Hạ Oanh đầy vẻ kích động.
Tạ Thư nhìn Ngu Thanh Thiển không hề tỏ ra kinh ngạc hay bất ngờ, hẳn nàng đã biết tin này.
Ngu Thanh Thiển nhún vai, cười như không cười nhìn Cơ Linh Song nói: “Nàng vẫn chưa nói hết mà.”
Nàng nhận thấy ký túc xá mình ở quả thực là rồng nằm hổ phục. Chỉ có Hạ Oanh đơn thuần, tươi sáng, hai người còn lại đều không đơn giản như vẻ ngoài.
Cơ Linh Song cười cười, nói tiếp: “Những cái khác cũng chẳng có gì đáng nói. Tố chất thể chất và tinh thần lực đâu phải không thể nâng cao được. Thành tựu tương lai, ta cho rằng vẫn nghiêng về thiên phú Linh Thực Sư hơn.”
Câu nói này được xem là lời an ủi khéo léo.
Nếu Cơ Linh Song có thiên phú Linh Thực Sư tuyệt vời, mà tố chất thể chất và tinh thần lực lại tệ hại, thì chắc chắn tâm trạng hiện tại sẽ không thể điềm tĩnh, tự tại như Ngu Thanh Thiển. Trong lòng nàng dấy lên chút tò mò muốn tìm hiểu đối phương.
“Ta sinh non nên từ nhỏ cơ thể đã không tốt, khỏe mạnh trưởng thành đến bây giờ đã là mãn nguyện rồi.” Ngu Thanh Thiển cười nói nửa thật nửa giả: “Còn về tố chất thể chất và tinh thần lực, sau này đành cố gắng nâng cao để bù đắp thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước khi vào ký túc xá, Cơ Linh Song và Tạ Thư đã nhận được tài liệu về tân sinh khóa này do hoàng thất và gia tộc gửi đến. Họ biết Ngu Thanh Thiển không nói dối, việc cơ thể nàng yếu ớt từ nhỏ, ít ra ngoài là sự thật.
Hạ Oanh đơn thuần hơn, tuy là công chúa được sủng ái của nước Đại Hạ nhưng lại không quan tâm đến thiên phú của người khác.
Nghe lời của Cơ Linh Song và Ngu Thanh Thiển, đôi mắt to tròn long lanh của nàng không khỏi lộ ra vẻ tiếc nuối.
Tạ Thư cười nhạt: “Còn sống là còn hy vọng!”
Cơ Linh Song cười chuyển đề tài: “Thôi được rồi các tỷ muội, chúng ta có nên đi đến quán rượu trong học viện để ăn mừng tình bằng hữu hôm nay không?”
“Tối nay để ta mời!” Nàng nhìn ba người tiếp tục nói: “Không được từ chối, bốn chúng ta sẽ sống cùng nhau vài năm lận đó.”
“Được!” Ba người kia cũng muốn nhân cơ hội này tiếp xúc với đối phương, dù gì sau này cũng phải sống cùng nhau.
Bốn người thỏa thuận xong, mỗi người tự chọn một căn phòng, sau khi tắm rửa sắp xếp mới đi ra ngoài, đến khu buôn bán của học viện.
Sau khi Học viện Hoàng gia kết thúc việc đăng ký, con đường dẫn lên núi sẽ tự động bị các Linh Thực Sư cao cấp hợp lực che chắn. Người dưới chân núi không thể đi vào, người trong học viện cũng không thể đi ra.
Học viện xây dựng một khu buôn bán bên trong khuôn viên, có đủ các loại tiệm trang sức, y phục, xa xỉ phẩm, hiệu sách, tiệm vũ khí, quán rượu cao cấp…
Do Học viện Hoàng gia có diện tích rất rộng, nên trong học viện có xe ngựa chuyên dùng để đưa đón. Việc đi lại trong khu học là miễn phí, ra khỏi khu học thì cần trả đồng vàng.
Khu buôn bán và khu học tách biệt. Đi bộ từ ký túc xá đến đó phải mất hơn một canh giờ, thuê một chiếc xe ngựa đi chỉ mất chưa đầy nửa canh giờ.