Lúc này bên ngoài có tiếng đập cửa vang vọng. Thân ảnh Tạ Xuân Lôi lóe lên, đi ra bên ngoài, chỉ một lát sau hắn đã trở lại, nhưng mà sau lưng lại xuất hiện thêm một người, một nữ tử mỹ mạo trẻ tuổi.
Đám người La Ngọc Phong thi nhau kinh ngạc, bởi vì bọn họ cũng không có biết nữ tử này, duy chỉ có ba người Sở Mộ, Sở Thiên, Sở Hồng là kinh ngạc. Nhất là Sở Thiên và Sở Hồng, sau khi kinh ngạc, vẻ mặt lại có chút âm trầm.
- Lâm nhị tiểu thư, ngươi tới đây làm gì?
Sở Thiên lạnh lùng mở miệng nói.
- Lạc Thủy bái kiến Sở đại ca và Hồng tỷ tỷ. Sở Mộ, có thể nhìn thấy ngươi ở đây, ta... Ta thực sự rất là cao hứng.
Trên mặt Lâm Lạc Thủy hiện lên nụ cười vui vẻ, ngữ khí có chút kích động, giống như là nhìn thấy ái lang đã lâu không gặp. Bộ dáng kia nhìn qua vô cùng chân thành, làm cho người ta không thể nào sinh ra được ác cảm.
Đám người La Ngọc Phong nhìn nhau, chợt hiện lên vẻ chỉ có nam nhân mới hiểu, đồng thời cảm thấy tiếc hận cho La Ngọc Linh. Tiểu sư đệ không có hứng thú với La Ngọc Linh, không phải là vì trong tâm chỉ có kiếm, mà là trong lòng đã có người khác rồi a.
Bọn họ vừa đứng lên, định rời khỏi, chừa một chút không gian cho đám người Sở Mộ.
- Có chuyện gì?
Ngữ khí của Sở Mộ cực kỳ lạnh lùng, tuy rằng hai linh hồn đã triệt để dung hợp, nhưng mà căn cứ vào một tia không cam lòng trong linh hồn kia, cảm xúc này vẫn còn tồn tại. Hơn nữa còn ảnh hưởng tới Sở Mộ, làm cho tâm tình Sở Mộ sinh ra một ít biến hóa.
Đám người La Ngọc Phong vừa muốn kiếm cớ rời khỏi, sau khi nghe xong lập tức sững sờ. Khẩu khí này nghe qua dường như không giống như suy đoán của bọn họ a.
Sở Mộ lạnh nhạt làm cho Lâm Lạc Thủy không tự chủ được mà nhíu mày một cái, chuyện này không giống như trong suy nghĩ của nàng. Chợt lông mi nàng giãn ra, nàng cảm thấy đây là một loại oán khí trong lòng Sở Mộ, oán khí căn cứ vào đãi ngộ lúc trước mà sinh ra, chỉ cần nàng thi triển một ít thủ đoạn là có thể dọn dẹp.
- Sở Mộ, ta biết rõ lúc đó ta làm không đúng. Nhưng mà lúc đó ta có nỗi khổ tâm, là thân bất do kỷ.