"Bách lang, ngài cũng không cần lại nhìn loạn rồi liếm môi nữa, chỉ làm người ta cảm thấy ngài đang chột dạ bất an mà thôi."
Hưng An Quận chúa và Tư Mã Liên thấy Bách Nhiễm với gương mặt không chút biểu cảm lệnh cho Kinh Triệu Doãn bắt lấy bọn họ, mới ý thức được sự tình không ổn, vẻ mặt cũng trở nên kinh hoảng.
Tương Thành cũng kinh sợ, nàng không ngờ Bách Nhiễm vừa mở miệng đã bắt người vào ngục, nhưng mà, trước không nói bọn họ và Triệu Vương có tình cảm gì đáng nói, dù cho là có, lúc này Bách Nhiễm cũng là ra mặt vì nàng, nàng chỉ phải hỗ trợ, mà sẽ không cản trở. Loại cảm giác cùng chung một chiến tuyến, lại được nàng ấy bảo vệ thật tốt. Tay Bách Nhiễm ở ngay bên cạnh nàng, Tương Thành không khỏi nhẹ nhàng chạm vào, cảm giác thấy mu bàn tay đối phương hơi mát lạnh, ngực run lên, rồi lại vội lui về.
Tất nhiên Bách Nhiễm cảm nhận được, nàng cho rằng Công chúa có chuyện muốn nói với nàng, nên quay đầu lại, chỉ thấy dáng vẻ nghiêm trang nhìn thẳng về trước của Điện hạ, nên cho rằng chỉ là không cẩn thận mà đụng phải, tiếp tục lệnh Kinh Triệu Doãn bắt người.
Bách Nghĩa Phụ vội vàng chạy đến, Quân Hầu hạ lệnh, tất nhiên hắn sẽ lĩnh mệnh, nhưng mà, Hưng An Quận chúa và Tư Mã Liên ngu xuẩn kia đều là họ Tư Mã, Hoàng thân bị giam là phải do Tông Chính ra mặt, hắn là Kinh Triệu, không có tư cách bắt người. Bách Nghĩa Phụ âm thầm kêu khổ, đảo mắt lại nghĩ, Quân Hầu không nên phạm phải sai lầm mang tính thường thức thế này, nhưng lại thấy Bách Nhiễm nhàn nhạt nhìn về phía hắn, không cho can thiệp vào.
Bách Nghĩa Phụ lập tức hiểu được, lớn tiếng ra lệnh cho thủ hạ bắt trói hai kẻ này lại!
Hưng An Quận chúa kêu to: "Ta là Quận chúa, ngươi chỉ là Kinh Triệu, không có quyền bắt người!" Tư Mã Liên cũng kịp phản ứng lại, lớn tiếng kháng nghị.
Tương Thành thấy hai kẻ này thực kỳ quái, yên lặng lấy khăn tay từ tay áo ra, để giảm bớt tiếng ồn. Bách Nghĩa Phụ chảy mồ hôi đầy đầu, đường đường là Tôn thất, lại để cho dân chúng chê cười, còn ra thể thống gì! Tuy rằng Triệu Vương bị chê cười, bọn họ cũng nguyện ý xem, nhưng nếu nháo lớn, đi lệch hướng sẽ không tốt, đang lo lắng, thì lại thấy một tấm khăn được đưa đến từ bên cạnh, thật sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Bách Nghĩa Phụ cười cảm kích Tương Thành, không chút khách khí, nhận lấy khăn tự mình nhét vào miệng Hưng An quận chúa. Ngươi câm miệng cho ta! Đều là các ngươi gây chuyện! Vốn ta đang tốt đẹp lại bị bắt phải tăng ca!
Kỳ thực, Bách Nghĩa Phụ vốn muốn nhét vào miệng Tư Mã Liên, dù sao nam nữ cũng khác biệt, hắn cũng không muốn bị nỏi ức hiếp một tiểu cô nương, nhưng nhìn thấy Bách Nhiễm đang nhàn nhạt nhìn ở bên cạnh, Bách Nghĩa Phụ rất có mắt nhìn mà chuyển hướng, đưa tay về phía Hưng An Quận chúa. Thà rằng bị nói là ức hiếp một tiểu cô nương, cũng không thể đưa khăn tay của Điện hạ nhét cho Tư Mã Liên, bằng không Quân Hầu sẽ tức giận.
Bách Nghĩa Phụ vung tay, ra lệnh cho thủ hạ nhét hai nhân vật lớn này vào xa giá của Quận chúa, chế trụ hết tất cả nhóm gia đinh không chừa một ai, để tránh bị người mật báo.
Bách Nhiễm vừa lòng gật gật đầu, nói với Bách Nghĩa Phụ: "Triệu Vương bận rộn công vụ, đã quên dạy dỗ nhi nữ cũng dễ hiểu, nhưng giáo dưỡng của Hoàng thân liên quan đến danh dự Hoàng thất, cần phải lưu tâm."
Tương Thành là Công chúa Hoàng thất lên tiếng ủng hộ: "Đúng là như thế, Hoàng thất phải làm gương cho lễ nghi thiên hạ, giáo dưỡng là trên hết, không thể khinh suất."
Bách Nghĩa Phụ thầm nghĩ, người cũng đã bị bắt lại, tất nhiên nhị vị nói thế nào thì sẽ là thế ấy, trên miệng cũng là vâng vâng.
Bách Nhiễm cười nói: "Nếu như thế, muộn một chút lại đưa tin đến cho Triệu Vương, buổi tối Triệu Vương cần phải đến dự yến của Giang Đô Vương, vậy thì để đến khi ấy đi, lúc khác sợ rằng sẽ không thể gặp được người."
Khi đó trong kinh có Phiên Vương, người có chức tước huân quý, thế gia, đại thần phàm là người có thân phận đều dự tiệc ở phủ Giang Đô Vương, Triệu Vương sẽ bị bẻ mặt rồi.
Tương Thành không cần nghĩ đã hiểu dụng ý của Bách Nhiễm, tán thành nói: "Rất đúng, cũng miễn cho Kinh Triệu bôn ba khổ cực rồi." Rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa, lại giống như Bách Nhiễm, sắc mặt nghiêm trang như đang vì Triệu Vương mà suy nghĩ vậy.
Bách Nghĩa Phụ: Tương Thành Điện hạ, người không cần đi theo Quân Hầu nhà chúng ta cùng nhau nghịch ngợm đâu mà...
Chuyện này đã bị đơn phương khoái trá quyết định, Bách Nghĩa Phụ cho người đánh xe đi, phía sau áp giải một hàng dài gia đinh của phủ Triệu Vương, xuyên qua phố lớn hẻm nhỏ, rêu rao khắp nơi đi về hướng nha môn Kinh Triệu, không bao lâu nữa, cả kinh thành đều biết Hưng An Quận chúa và đệ đệ bất kính với Tương Thành Công chúa ở trên đường, muốn hạ nhục nhưng bất thành, bị Lâm Truy Hầu bắt bên đường.
Bởi vì Triệu Vương đi trước, đã vào phủ Giang Đô Vương, gia đinh đều bị giam giữ, không có người đi báo tin, vì thế Triệu Vương cũng không biết một đôi nhi nữ tốt của hắn ở bên ngoài gây ra chuyện cho hắn.
Bách Nhiễm thấy sự tình đã xử lý xong, chuyện tiếp sau đó sẽ rất phấn khích, tâm tình cũng vô cùng sung sướng, có đôi nhi nữ ngu xuẩn níu chân như vậy, dù chán ghét triệu vương, giờ cũng thoáng thuận mắt hơn. Quay đầu nhìn Tương Thành, cười nói: "Điện hạ đi đường cẩn thận, thần cáo lui trước."
Tương Thành thấy nàng muốn đi, vội nói: "Đều là đến Vương phủ, thuận đường cùng nhau đi."
Vừa rồi các nàng có chung mục đích, nhất trí đối ngoại, hiện tại mọi người đều tản ra, không khí liền có chút vi diệu. Bách Nhiễm nghĩ đến vừa rồi là vì Công chúa mà ra mặt, chính nàng còn cảm thấy tức giận vì người của nàng bị ức hiếp, bị ba chữ người của nàng kích thích, miệng lưỡi cũng trở nên khô khan, nghe Tương Thành mở lời mời, Bách Nhiễm muốn từ chối, nhưng không đành lòng lại thấy ánh mắt thất vọng của nàng ấy, nên nói: "Cũng được."
Mặt Tương Thành ngại ngùng, cúi đầu lên xe ngựa trước. Bách Nhiễm cũng không biết sao, nhìn thấy vành tai phấn hồng đáng yêu của nàng, cũng đi theo, cùng lên xe ngựa.
A Mông: Bách lang, Điện hạ nhà ta mời ngài cùng đồng hành, nhưng tuyệt đối không phải theo phương thức đồng hành thế này.
Phương tiện đi lại của các nàng bất đồng, một người ngồi xe một người cưỡi ngựa, Bách Nhiễm bước vào xe ngồi xuống, mới phát giác mình phạm sai lầm, tức thời thẹn đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng, tự biện giải: "Một đường đi lại, thấy trời hôm nay lạnh hơn, có lẽ sẽ có tuyết rơi." Cho thấy, ta đây không phải cố ý đi vào đây, mà là sợ lạnh.
Tương Thành là một hài tử thành thật, tuy rằng đã mất tự nhiên đến mức tay trái nắm lấy tay phải, nhưng vẫn biện giải thay nàng ấy, ra vẻ vô cùng tin phục: "Đúng là vậy, vẫn là ngồi xe tốt hơn."
Bách Nhiễm trịnh trọng gật đầu.
Vì thế không khí trong xe vô cùng trịnh trọng lại tràn ngập hơi thở chính trị, Bách Nhiễm câu được câu không trò chuyện với Tương Thành như là lúc này tuyết rơi cũng tốt, chờ đến đầu xuân, tiết trời đang tốt mà lại đột ngột rét tháng ba sẽ là chuyện xấu, sợ là hoa màu sẽ gặp họa, còn nói, tuyết rơi báo hiệu mùa màng bội thu, năm vừa rồi có mấy đợt tuyết tốt, còn nói điền trang có thu hoạch tốt, sang năm còn mời Điện hạ uống rượu do nhà nàng nhưỡng, hẳn sẽ êm dịu hơn trong cung rất nhiều.
Tương Thành chỉ có gật đầu, rồi lại gật đầu, nghiêm túc tập trung tinh thần lắng nghe như đang nghe một bài giảng vậy.
A Mông che mặt không dám nhìn, đây là hình tượng một đôi nam nữ trẻ tuổi trong truyền thuyết đây sao, dù cho đối phương nói gì đều cảm thấy thú vị, đều cảm thấy quan trọng đây sao, Điện hạ người mang thần thái ngơ ngác thế này, thật sự còn là Điện hạ nhà nô tỳ sao, còn cả Bách lang nữa, ngài cũng không cần lại nhìn loạn rồi liếm môi nữa, như vậy chỉ làm người ta cảm thấy ngài đang chột dạ bất an mà thôi.
Cũng may, Vương phủ không còn xa. Hai người xuống xe, mặt đều đỏ bừng, đầu hơi chút hỗn loạn, cùng nhau thở phào, đều tự đi tìm nhóm bằng hữu của mình.
Bách Nhiễm cảm thấy bản thân kỳ quái muốn chết, ngồi lên xe ngựa đã đủ kỳ quái rồi, còn nói mấy lời vô nghĩa suốt cả chặng đường, nhìn Điện hạ gật đầu thế thôi, không chừng cũng thấy nàng kỳ quái. Nàng sờ sờ gò má đã không còn nóng, xem như quên đi, nàng ấy nghĩ thế nào cũng quan ngại gì đến nàng đâu?
Bách Nhiễm đứng nơi đó, để hạ nhân vuốt thẳng góc áo của nàng, rồi nhanh chóng đi vào trong.
Đêm nay không yên bình, quá nữa buổi tiệc, Kinh Triệu phái người đưa mẫu giấy nhỏ đến, mời Triệu Vương cho người đến đón lệnh lang lệnh ái về. Nhất thời sắc mặt Triệu Vương nặng nề, ánh mắt tăm tối mà sắc bén quét về phía Bách Nhiễm, Bách Nhiễm lại còn rất độ lượng mỉm cười gật đầu với hắn.
Triệu Vương cũng bất chấp người khác nghị luận, vội chạy qua, đang muốn khiển trách Kinh Triệu tự tiện tróc bắt Hoàng thân, thì Bách Nghĩa Phụ đã nói, Hưng An Quận chúa làm chuyện sai trái, vốn hạ quan không nên can dự vào, đáng tiếc vừa lúc gặp phải, mà Tông Chính lại cách khá xa, ngẫm lại ngăn ở trên đường, để dân chúng bàn tán dị nghị, thật là khó coi, nên đành 'mời' hai vị ấy về. Cũng chưa làm gì bọn họ, nếu không đã không mời trưởng bối ngài đến đón hài tử về rồi. Nên không tính là tróc bắt.
Lời Triệu Vương nghẹn lại trong bụng, mắt cũng nghẹn đến đỏ, Bách Nghĩa Phụ còn nói, Vương tử phạm pháp tội như thứ dân, niệm tình bọn họ còn nhỏ không hiểu chuyện, ta cũng không phải Tông Chính, nên giữ thể diện cho ngươi, mang về dạy dỗ cho tốt, hài tử còn nhỏ, dạy dỗ lại thì không sao, nhưng đám gia đinh, sẽ không trả lại cho ngươi, cần phải nghị tội.
Quả thực Triệu Vương bị làm cho tức điên, khi hắn xông đến, trên đường đã nghe mấy lời đồn đãi như là "Triệu Vương tàn bạo, hài tử giống cha", hắn cũng không tin không có người mở đường cho mấy lời đồn đãi này, mà lại truyền bá nhanh đến vậy!
Bách Nghĩa Phụ vô cùng bình tĩnh, vinh nhục chức vị của hắn cũng không dựa vào Triệu Vương, cần gì phải nhìn sắc mặt của hắn? Thấy có vẻ Triệu Vương còn muốn đánh, chỉ nói, Vương không cản trở công vụ!
Gây trở ngại công vụ sẽ thông tri Tông Chính đến bắt ngươi!
Mặt mày Triệu Vương âm trầm, hung hăng nuốt cục tức này, mang nhi nữ về.
Vừa về đến phủ, Triệu Vương quay người đá một cước vào bụng Tư Mã Liên, Tư Mã Liên bị đá ra rất xa, nằm rạp trên đất ôm bụng rên rỉ đau đớn.
Triệu Vương nhìn hắn kêu rên, lại lườm Hưng An Quận chúa một cái, giọng nói như quỷ sai ở âm ti đến câu hồn làm người ta sởn cả gai ốc: "Đồ ngu xuẩn, nhìn xem các ngươi đã làm gì đi!"
Hưng An Quận chúa còn muốn cáo trạng, lúc này sợ đến mức ngây ngẩn cả người, miệng Tư Mã Liên không ngừng nôn ra máu, lời muốn nói cũng nói không thành câu, chỉ không cam lòng mà giãy giụa trên mặt đất.
Không đến hai ngày, có tin tức lang truyền trong Vương phủ rằng một thứ tử của Triệu Vương bị bạo bệnh. Từ đầu đến cuối Tư Mã Liên chỉ được ghi trên sử sách có một câu - - "Tư Mã Liên, thứ tử Triệu Vương, không rõ mẫu thân, chết năm mười bốn tuổi."