Anh trai kế của tôi đã t/ự s/á/t, vào đúng năm mà mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên căng thẳng nhất.
Thế nhưng, anh vẫn để lại toàn bộ khối tài sản hàng tỷ cho tôi.
Cho đến khi tôi mở cuốn nhật ký đã bị c/h/á/y xém đó ra.
Mới lờ mờ nhìn thấy tình yêu điên cuồng nhưng đầy kiềm chế mà anh giấu suốt bao năm qua.
Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã sống lại vào ngày nam thần xúi giục tôi bỏ nhà ra đi.
“Anh trai cậu lại thích cậu? Hắn đúng là một kẻ b/i/ế/n t/h/á/i!”
Bỏ ngoài tai vẻ kinh ngạc của nam thần, tôi bước thẳng về phía anh trai kế đang đứng trong góc với vẻ mặt căng thẳng.
“Anh ơi, em không đi đâu.”
Anh chỉ khẽ cười khổ một cái, dáng vẻ âm trầm thường ngày bỗng chốc tan biến.
“Bảo bối, lần này nếu định lừa thì hãy lừa anh lâu thêm chút… được không?”
1
Khi nhận được tin Thẩm Hoài Tự t/ự s/á/t, tôi đang ở bệnh viện làm giám định thương tích.
Sau khi kết hôn, Trình Lễ bỗng từ một người dịu dàng nhã nhặn trở nên giận dữ thất thường.
Tôi bị mắc kẹt trong những trận b/ạ/o h/à/n/h lặp đi lặp lại mỗi ngày, sắp chạm đến giới hạn của sự sụp đổ.
Trình Lễ túm lấy tóc tôi, đập mạnh đầu tôi vào góc bàn, nở một nụ cười điên loạn.
“Ngần ấy năm, nếu không phải hắn liên tục cản trở, ông đây đã thành công từ lâu rồi.”
“Sao? Thẩm Hoài Tự c/h/ế/t rồi, cô không nên vui mừng à?”
“Cười đi! Cười cho ông xem!”
Tôi ngã nhào xuống đất, c/h/ế/t lặng.
Đúng vậy, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi tên biến thái Thẩm Hoài Tự.
Tôi nên vui mừng mới phải.
Nhưng tôi không cười nổi.
Cảm xúc như bị xé làm đôi, đau đớn đến mức như có m/á/u thịt bị kéo lê giữa hai đầu.
Tiếng hét chói tai của y tá, vũng m/á/u đỏ rực trên sàn—tất cả như thể đã bị rút khỏi mọi giác quan của tôi.
Trong đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ: Thẩm Hoài Tự… hình như thực sự đã c/h/ế/t rồi.
Không biết lấy đâu ra dũng khí, tôi lần đầu tiên phản kháng lại nắm đấm của Trình Lễ, loạng choạng lao về phía căn nhà cũ.