Kiếp Này Em Đến Để Yêu Anh

Chương 6



Cánh cửa khép lại, trong phòng chỉ còn lại tôi và Thẩm Hoài Tự.

Ánh đèn vàng nhạt hắt xuống, mờ mịt mà ấm áp.

Anh hơi cúi đầu, đáy mắt mông lung, cảm xúc khó đoán.

Tôi cắn răng lấy hết can đảm, trực tiếp ngồi lên đùi anh.

Vòng tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu, chóp mũi cọ nhẹ vào má anh.

“Anh ơi, vẫn không tin em sao?”

Ánh mắt Thẩm Hoài Tự trầm xuống, giọng khàn khàn, đầy nhẫn nhịn.

“Bảo bối ngoan, xuống đi.”

“Em không. Anh vẫn nghi ngờ em đúng không?”

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, uất ức bĩu môi.

“Anh không.”

Giọng anh khàn hơn, gân xanh nơi cổ nổi lên.

“Không mà lại như thế này, rõ ràng anh không tin em.”

Cơn bực dọc nổi lên, tôi giận dỗi cắn mạnh môi dưới của anh.

Nhìn dấu răng rõ rệt in lại, tôi mới cảm thấy lấy lại chút thế chủ động.

Nhưng giây tiếp theo, trời đất đảo lộn.

Thẩm Hoài Tự nhanh như chớp đè tôi xuống dưới thân mình.

Mắt chạm mắt, không khí lập tức bùng lên hơi thở mờ ám.

Như sực tỉnh vì hành động của bản thân, Thẩm Hoài Tự thở dốc, vội vàng ngồi dậy.

“Anh là anh trai em, sau này đừng đùa kiểu này nữa.”

Nhìn đôi tai đỏ ửng của anh, tôi khẽ cười, nắm lấy cà vạt kéo anh xuống.

“Thẩm Hoài Tự, anh thật sự chỉ coi em là em gái thôi sao?”

Khuôn mặt anh cứng lại, yết hầu trượt lên xuống, cuối cùng lại không thốt nổi lời nào.

Tôi càng thêm táo bạo, cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của anh.

Ngón tay lướt qua cơ bụng rắn chắc, men dần xuống, móc lấy khóa thắt lưng kim loại.

“Nhưng Thẩm Hoài Tự, em không muốn làm em gái anh nữa.”

Tính cách anh mâu thuẫn đến lạ.

Một mặt cực đoan chiếm hữu, muốn kiểm soát tất cả.

Một mặt lại tự ti đến tận cùng, đó cũng là lý do kiếp trước anh mãi không dám thổ lộ.

Nhất là trước mặt tôi, Thẩm Hoài Tự thường xuyên như mất phương hướng.

Bởi vậy, tôi đã hiểu lầm anh suốt nửa đời.

Kiếp này, tôi không muốn bỏ lỡ thêm, càng không muốn tiếp tục chờ đợi.

Anh không dám bước tới, thì để tôi chủ động.

“Bảo bối, rồi em sẽ hối hận. Em không biết anh…”

Anh dừng lại, khó nói nên lời, ánh mắt u ám.

“Em chấp nhận tất cả của anh, dù là anh trong bộ vest chỉnh tề, hay anh lặng lẽ trốn phía sau cánh tủ.”

Tôi biết anh từng bí mật làm một cánh cửa nhỏ trong tủ quần áo của tôi.

Nhiều đêm khuya vắng lặng, khi tôi chìm vào giấc ngủ, anh sẽ lặng lẽ ôm tôi vào lòng.

Tôi cũng biết anh có một căn phòng bí mật, treo đầy ảnh tôi, tất cả đều là chụp lén.

Nói thật thì… hơi b/i/ế/n t/h/á/i.

“Bảo bối…”

Dục vọng như tràn ra từ ánh mắt anh, Thẩm Hoài Tự gần như mê luyến gọi tên tôi.

Thấy khao khát điên cuồng ấy, tôi ngẩng đầu, chủ động hôn anh.

Mọi thứ lập tức vượt khỏi tầm kiểm soát.

Bàn tay to lớn giữ chặt gáy tôi, Thẩm Hoài Tự gần như cướp đoạt từng hơi thở của tôi.

Ngọn lửa nóng bỏng lan tràn, anh hoang dại thiêu đốt mọi giác quan của tôi.

Tôi chẳng còn mấy lý trí, khẽ đẩy ngực anh, thì thào.

“Đừng… đừng ở đây mà…”

Lúc trước tôi dám cả gan khiêu khích anh, giờ phút này lại chùn bước.

Anh khẽ cười, động tác càng thêm cuồng nhiệt.

“Bảo bối, không vội… chúng ta từng nơi, từng nơi một.”

Trời ơi, anh đang cố tình hiểu sai lời tôi sao?

Cuối cùng, tôi bị Thẩm Hoài Tự bế lên bàn làm việc.

Trong cơn choáng váng, tay tôi vô tình hất rơi cuốn nhật ký.

Nó lật mở, nằm ngổn ngang trên sàn.

Ánh sáng dịu dàng len qua khe rèm, rọi trúng dòng chữ kiếp trước tôi chưa từng kịp đọc:

“Lê Hoa chỉ là ẩn dụ, còn em mới là ý nghĩa thật sự.”

Bông lê khô ép giữa trang giấy vẫn còn nguyên vẹn, phảng phất sắc trắng non tơ mới mẻ.

Nghe nhịp tim mạnh mẽ nơi lồng ngực anh, nước mắt tôi bất giác rơi xuống.

Thẩm Hoài Tự hôn khóe mắt tôi, giọng khẽ hỏi:

“Anh làm em đau à?”

“Không.”

“Thế sao lại khóc?”

“Chỉ là… vui quá thôi.”

“Bảo bối… anh còn có thể khiến em vui hơn nữa.”

Anh cười dịu dàng, hạ giọng trầm thấp như đang dụ dỗ, vừa mê hoặc vừa tha thiết.

Dù đã nghe biệt danh này vô số lần, tôi vẫn đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.

Đêm nay vừa như dài vô tận, lại vừa trôi qua trong chớp mắt.

Phải diễn tả thế nào đây?

Giống như tôi đã sống qua hai kiếp người, nhưng chỉ khoảnh khắc này mới thật sự muốn được sống.