Kiếp Này Em Đến Để Yêu Anh

Chương 9



Tiếng còi cảnh sát từ xa vọng lại, càng lúc càng gần.

Hai cảnh sát bước vào, chuẩn bị còng tay bắt giữ Trình Lễ.

Các cổ đông lần lượt rời đi, trợ lý bắt đầu thu dọn hiện trường.

Ngay lúc mọi người dần buông lỏng cảnh giác, Trình Lễ bỗng thừa cơ thoát khỏi cảnh sát trong lúc bị còng tay.

Hắn lao tới, như kẻ mất trí, bóp chặt cổ tôi, rút d/a/o kề sát mặt tôi.

“Lùi lại! Tất cả lùi lại!”

“Được, chúng tôi lùi lại.”

Thẩm Hoài Tự buộc phải thả tay tôi ra, giọng anh run lên.

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng đàm phán.

“Anh làm vậy trước mặt cảnh sát sẽ không còn đường lui đâu. Bây giờ buông tôi ra, may ra còn được giảm nhẹ hình phạt.”

“Đường lui? Các người đã ép tao đến bước này rồi, tao còn đường nào nữa?”

Trình Lễ gào rống, mũi d/a/o lạnh lẽo rạch một đường trên má tôi.

Đau buốt khiến tôi hít mạnh một hơi, các ngón tay co quắp lại run rẩy.

“Anh bình tĩnh, muốn điều kiện gì cứ nói!”

Toàn thân Thẩm Hoài Tự căng cứng, mắt không rời khỏi tôi một giây.

“Được thôi, vậy tất cả chúng mày cùng c/h/ế/t với tao!”

“Đã không thoát nổi, thì chẳng ai được sống yên!”

“Cho tao làm lại một lần nữa, chúng mày vẫn không phải đối thủ của tao!”

Đôi mắt Trình Lễ đỏ như m/á/u, hắn lôi tôi lùi dần về góc phòng.

Hắn đá văng thùng nước uống, cười điên dại.

“Không ngờ đúng không? Tao còn có chiêu cuối.”

“Cảm giác này quen không?”

“Lần này, tụi mày vẫn phải c/h/ế/t trong tay tao!”

Nước bên trong từ lúc nào đã bị hắn thay bằng xăng.

Mùi xăng nồng nặc nhanh chóng lan khắp phòng, khiến tôi run lẩy bẩy, tuyệt vọng thều thào.

“Thẩm Hoài Tự, mau đi đi…”

Trình Lễ bật bật lửa, giọng điệu châm chọc độc ác.

“Ồ, cảm động quá nhỉ?”

“Chỉ cần anh đừng làm hại Ôn Lê, Thẩm thị tôi có thể cho anh.”

Cảnh sát khẽ ra hiệu cho mọi người tản ra, nhỏ giọng bảo Thẩm Hoài Tự rời khỏi hiện trường.

Nhưng anh chỉ nhìn tôi, kiên định, không hề lay động.

“Người tôi yêu còn ở đây, tôi tuyệt đối không bỏ đi.”

Nước mắt tôi tuôn như vỡ đê, vùng vẫy tuyệt vọng.

“Thẩm Hoài Tự, đi đi! Mau đi!”

Cánh tay Trình Lễ siết cổ tôi chặt hơn, giọng hắn rít lên.

“Câm miệng!”

Mắt tôi tối sầm, ho dữ dội đến mức dạ dày quặn thắt.

“Mày… mày tẩm xăng lên người đi. Chỉ cần mày c/h/ế/t, tao sẽ tha cho nó, thế nào?”

Tôi lắc đầu điên cuồng, trái tim quặn thắt đau đớn như xé rách lồng ngực.

“Được, tôi nghe anh.”

Thẩm Hoài Tự từ tốn ngồi xổm xuống, vốc xăng tẩm lên quần áo mình.

Trình Lễ đã hoàn toàn mất trí, cười rống lên như ác quỷ.

“Ôn Lê, nhìn đi, lại là mày hại c/h/ế/t hắn.

Tao không phải kẻ đầu sỏ, là mày!

Xuống địa ngục đừng oán tao, trách bản thân chúng mày vô dụng đi!”

“Không phải đâu, bảo bối… từ đầu đến cuối, lỗi đều là hắn.”

Thẩm Hoài Tự mỉm cười dịu dàng với tôi.

Khoảnh khắc ngọt ngào giữa chúng tôi càng khiến Trình Lễ kích động, tay cầm bật lửa run lên.

“Chỉ kẻ yếu mới đổ lỗi cho người khác khi mình thất bại, và tìm cách thoái thác trách nhiệm.”

Thẩm Hoài Tự đứng dậy, từng bước áp sát.

“Câm miệng!”

“Tao chưa thua, tao không thua, tao không hề thua!”

Trình Lễ gào thét, đầu óc hỗn loạn, hành động ngày càng chậm chạp.

Trong thoáng chốc hắn lộ ra khoảng trống, để lộ cơ thể tôi.

Một cảnh sát ẩn nấp trong bóng tối bóp cò, viên đạn găm trúng Trình Lễ.

“Chạy!”

Thẩm Hoài Tự lập tức nhào đến ôm chặt tôi, đè tôi xuống bảo vệ.

Bật lửa rơi khỏi tay Trình Lễ, tia lửa bùng lên dữ dội, nhiệt sóng cuộn trào.

Thiết bị điện nổ tanh tách, tiếng điện giật vang chói tai.

Cảm giác sợ hãi như biển lửa nhấn chìm, tôi ôm lấy gương mặt trắng bệch của anh, gào khóc tuyệt vọng.

“Thẩm Hoài Tự, tỉnh lại!”

“Anh tỉnh lại đi!”

“Cứu mạng! Mau có người giúp với!”