Kiếp Này Nguyện Sống Vì Tiểu Thư

Chương 10



Về đến phòng, ta lấy một tờ giấy trắng, bắt chước dáng vẻ tiểu thư khi viết chữ, chậm rãi viết xuống—

Thôi Bảo Nghi của Thôi gia, cả đời thuận lợi bình an.

Viết không đẹp thì lại viết tờ thứ hai, tờ thứ ba.

Mãi đến khi trên bàn đầy những tờ giấy bỏ đi, ta mới viết được một tờ đẹp nhất.

Ta chống cằm, ngẩn ngơ nhìn chiếc đèn thỏ rất lâu, trong lòng vô cùng đắc ý.

Sau đó, ta cẩn thận buộc mảnh giấy này vào đèn, rồi mới yên tâm đi ngủ.

Rất nhiều năm sau, ta mới biết bản thân đúng là một kẻ ngốc, đèn hoa đăng không thể dùng để cầu nguyện, chỉ có đèn Khổng Minh và đèn hoa sen mới có thể.

Nhưng tấm lòng của kẻ ngốc lại chân thành nhất, cũng linh nghiệm nhất.

Sau khi Liễu Ngọc Vân bị áp giải về phủ, tiểu thư cũng không muốn lấy mạng nàng ta, chỉ sai giam vào phòng chứa củi, để mặc nàng ta tự sinh tự diệt.

Phòng chứa củi cách Thành Trúc Viện không xa, ta bèn bỏ bạc mua chuộc mấy tên tiểu tư và nha hoàn, bảo bọn họ chú ý mọi động tĩnh bên đó.

Dù sao ta cũng là đại nha hoàn nhất đẳng của tiểu thư, bọn họ đương nhiên rối rít gật đầu đồng ý.

Ngược lại, không biết Thôi Bảo Trinh nghe tin từ đâu, lập tức nổi giận.

Hắn vốn là kẻ chưa từng đánh nữ nhân, vậy mà lần này lại hung hăng quất roi lên người Liễu Ngọc Vân.

Nghe nói nàng ta tức đến mức mấy ngày liền ăn không vô.

Ta hả hê vô cùng, ăn nhiều thêm mấy bát cơm thay phần của nàng ta.

Phản bội chủ tử thì phải nhận lấy kết cục như vậy!

Thế nhưng, ta lại đánh giá quá thấp Liễu Ngọc Vân.

Nàng ta dám lớn tiếng gây chuyện ở Hồng Âm Lâu, đương nhiên không phải kẻ đơn giản.

Đến ngày mùng ba tháng tám, A Lăng, kẻ đang trực ở Thành Trúc Viện, vội vã lay ta dậy, nói rằng bên Liễu Ngọc Vân có chuyện lớn rồi.

Ta lập tức mặc vội quần áo, nhanh chóng chạy đi đánh thức tiểu thư.

Tiểu thư đang ngủ say, vừa bị đánh thức đã mơ mơ màng màng nhìn thấy ta, lửa giận lập tức bốc lên: “Thúy Thúy, trời còn chưa sáng, ngươi muốn c.h.ế.t à?!”

Ta vừa giúp tiểu thư mặc áo ngoài, vừa chuẩn bị tất và giày thêu cho nàng:

“Tiểu thư, nghe nói Liễu Ngọc Vân tư thông với nam nhân rồi đấy!”

“Ai da, nô tỳ sợ c.h.ế.t khiếp, nàng ta thật sự là mặt dày không biết xấu hổ, dám tư thông với nam nhân ngay trong phủ của chúng ta!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Tiểu thư, dù sao nàng ta cũng là người mà người mua về, nếu làm ra chuyện nhơ nhuốc thế này, lão gia nhất định sẽ trách mắng người. Người mau mau ra tay trước, đi cùng nô tỳ xem xét đi!”

Tiểu thư nghe vậy, nhíu mày, không nói hai lời, lập tức mang theo hơn mười thị vệ, khí thế hùng hổ lao thẳng đến phòng chứa củi.

Quả nhiên, ngay trong phòng, có một nam một nữ đang đứng cạnh nhau, dưới ánh trăng mờ ảo, quấn quýt thân mật, tựa đầu kề tai, trông vô cùng tình tứ.

Trong khoảnh khắc, ta nhìn nam nhân kia, trong lòng bỗng giật mình—

Hắn chính là Tiêu Hoài Thịnh.

Vì ngày thứ hai sau giấc mộng về tiểu thư, ta đã đặc biệt nhờ người mua một bức họa chân dung của Tiêu Hoài Thịnh.

Giá của nó đắt đến mức khiến ta đau cả tim.

Nhưng ta đã ngắm nhìn nó suốt bao lâu nay, cho dù hắn có hóa thành tro, ta cũng nhận ra ngay!

Ta giả bộ kinh ngạc, kêu lên: “Tiểu thư, người xem, bọn họ quấn quýt khó rời, thực sự đáng ghê tởm!”

Tiểu thư lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này, chỉ lạnh lùng cười, phất tay ra lệnh cho thị vệ bắt lấy hai kẻ kia.

Khi Tiêu Hoài Thịnh và Liễu Ngọc Vân bị trói trước mặt tiểu thư, trên mặt Liễu Ngọc Vân vậy mà lại mang theo một vẻ khoái trá và oán hận khó tả.

“Láo xược! Các ngươi dám bắt bản—”

Hắn còn chưa nói xong, ta đã nhanh như chớp tát hắn một cái.

“Láo xược! Ngươi ăn nói kiểu gì với tiểu thư nhà ta hả?!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tiêu Hoài Thịnh có lẽ chưa từng bị ai đối xử như vậy, lửa giận bừng bừng trong mắt, hận không thể thiêu cháy ta ngay lập tức.

Liễu Ngọc Vân hoảng sợ kêu lên: “Ngươi to gan! Đây là Quận Vương điện hạ đấy!”

Ta lập tức tặng nàng ta thêm một cái bạt tai: “Ngươi mới là kẻ to gan! Đường đường là Quận Vương điện hạ, sao có thể lén lút đột nhập vào phủ Thái phó? Đường đường là Quận Vương điện hạ, sao có thể để mắt đến một tiện phụ thô tục như ngươi?!”

“Ngươi dám bôi nhọ sự trong sạch của Quận Vương điện hạ, trong lòng ngươi rốt cuộc có âm mưu gì đây?”

Ta chậm rãi đứng thẳng người, nhìn xuống khuôn mặt nhợt nhạt tiều tụy của nàng ta, bật cười.

Dù có đẹp đến đâu, nếu ăn không ngon, ngủ không yên, cũng sẽ tiều tụy mà mất đi thần sắc.

Huống hồ, không còn được nuôi dưỡng trong nhung lụa, sao có thể trông mỹ lệ như trước?

Liễu Ngọc Vân dường như nhận ra ta đang cười nhạo nàng ta, cả người run rẩy vì căm phẫn, mắt đỏ rực, trông như muốn xông lên xé xác ta ngay tại chỗ.

Ta bước đến trước mặt tiểu thư, vui vẻ khoe công: “Tiểu thư, nô tỳ đã thay người đánh đôi cẩu nam nữ này rồi.”

Tiểu thư khẽ nâng cằm, nhàn nhạt “ừ” một tiếng, phong thái kiêu hãnh vô cùng.