Kiếp Này Nguyện Sống Vì Tiểu Thư

Chương 14



Ta cầm bút, từng nét từng nét, tỉ mỉ quét phấn hồng lên má tiểu thư.

Tiểu thư của ta, môi chẳng cần son cũng đỏ, mày chẳng cần vẽ cũng xanh.

Dung nhan thanh thoát, tự nhiên như ngọc chưa mài, đẹp đẽ đến mức khiến người ta kinh diễm.

Tiểu thư của ta, Thôi Bảo Nghi, chính là nữ lang tôn quý nhất kinh thành.

Lên ba đã biết ngâm thơ, trí nhớ hơn người, đến mức Thái phó từng làm Đế sư suốt ba triều cũng phải tự thẹn không sánh bằng.

Năm ấy, lão gia ôm lấy tiểu thư ba tuổi trong tay, trong lòng tự hào, cảm thán rằng:

“Phi Phi sau này nhất định sẽ giỏi hơn ta.”

Bảy tuổi làm phú, một bài 《Mặc Cúc Phú》 viết ra hệt như nước chảy mây trôi, tiêu sái hào phóng.

Lại có 《Thần Nữ Phú》, câu chữ tinh tế, văn phong hoa mỹ, tựa loan phượng múa lượn, được tôn xưng là bậc nhất thượng kinh.

Mười tuổi vung bút họa tranh, từng nét bút sắc sảo mạnh mẽ, nét nhấn, nét hất, nét thu, nét phẩy đều không chút kiêng dè.

Một bức Bách Anh Đồ, vậy mà khiến danh gia quý tộc tranh nhau đoạt lấy.

Mười hai tuổi, phong thái đã vô song.

Gót sen ba tấc, giày thêu kim tuyến, đôi mày liễu cong cong, đôi mắt phượng sắc sảo.

Mỹ nhân bậc này, thực sự như tiên nữ giáng trần, quả là tuyệt sắc kinh thành.

Năm mười ba tuổi được Thái hậu triệu kiến, không biết hai người đã nói gì, nhưng cuối cùng Thái hậu đích thân tứ hôn, còn nói:

“Thôi gia Bảo Nghi, cao quý đến mức không lời nào diễn tả được.”

Một tiểu thư như thế, sao có thể không kiêu ngạo, sao có thể không ngẩng cao đầu như tiểu phượng hoàng trên cao?

Tiểu thư của ta, sinh ra là để cả đời thuận buồm xuôi gió.

Cũng như trong giấc mộng ta từng mơ thấy, Tiêu Hoài Thịnh vu cáo Thôi phủ và Ngũ Tướng quân thông đồng với Tây Lương.

Nhưng lần này, lão gia vì tiểu thư mà đã cáo quan từ một năm trước, lại có Hoàng gia, Tần gia và cô gia dốc sức bảo vệ, Hoàng đế chịu áp lực, buộc phải nghiêm khắc điều tra chuyện này.

Kết quả điều tra ra khiến triều đình chấn động.

Người thực sự thông đồng với Tây Lương không phải phủ Thái phó hay phủ Tướng quân, mà chính là cả nhà Vinh Nam Vương.

Hoàng đế nổi trận lôi đình, tống giam đệ đệ ruột của mình cùng cả nhà ông ta vào đại lao, chờ ngày xử trảm.

Thái hậu vì quá đau lòng mà ngã bệnh, không dậy nổi.

Nghe nói, trong lao ngục, Tiêu Hoài Thịnh đánh Liễu Ngọc Vân đến mức cả người nàng ta không còn chỗ nào lành lặn.

Nhưng Liễu Ngọc Vân cũng không phải loại hiền lành gì, móng tay dài của nàng ta cào đến mức cả người Tiêu Hoài Thịnh đầy vết máu.

Nhưng đáng ghê tởm nhất chính là—

Trước khi chết, Tiêu Hoài Thịnh không gọi phụ mẫu, không gọi Thái hậu, cũng không gọi Liễu Ngọc Vân.

Hắn lại gọi… nhũ danh của tiểu thư nhà ta.

Giận c.h.ế.t ta mất!

Hại ta tức đến mức hôm đó ăn ít đi một bát cơm!

Tiểu thư và cô gia vô cùng ân ái, năm thứ hai sau khi thành thân, đã sinh được một tiểu công tử mập mạp.

Mẹ chồng của tiểu thư ban đầu là một bà lão dữ dằn, nhưng lâu dần mới phát hiện, bà ta chẳng qua là khẩu xà tâm Phật.

Bà rất yêu thương tiểu thư nhà ta, thường gọi nàng là “Phi Phi ngoan”.

Hừ, ai dám không thích tiểu thư nhà ta, ta nhất định cho kẻ đó một bạt tai!

Dưới sự uy h.i.ế.p của lão phu nhân và tiểu thư, cô gia kiếm được bao nhiêu bạc đều ngoan ngoãn nộp hết cho tiểu thư quản lý.

Ta sống ở Phó phủ rất thoải mái và sung sướng.

Dù sao, tiểu thư là bầu trời cao nhất của Phó phủ, mà ta lại là nha hoàn được tiểu thư sủng ái nhất, không ngang ngược một chút cũng có lỗi với cái tên Thôi Thúy Thúy của ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nhưng Thôi Bảo Trinh kia lại giống như bị bệnh, cứ ba ngày hai lượt lại chạy sang Phó phủ.

Không phải đến thăm tiểu thư và tiểu thiếu gia, thì cũng là đến… nhìn ta.

Có một lần, ta bực quá, chống nạnh mắng hắn:

“Nhìn cái gì mà nhìn! Mặt ta có hoa chắc?!”

Thôi Bảo Trinh lại mỉm cười, vươn tay nhéo nhéo mặt ta:

“Ừ, có hoa.”

Làm ta tức đến mức giậm chân bình bịch.

Đến khi cô gia được phong làm Thủ phụ, quyền khuynh thiên hạ, Thôi Bảo Trinh lại ngang nhiên tuyên bố muốn cưới ta.

Tiểu thư vậy mà còn cười cười đồng ý.

Ta rưng rưng nước mắt, ôm chặt tiểu thư, cố chấp bám lấy nàng, nhất quyết không chịu đi.

Ngày hôm đó, Thôi Bảo Trinh trông rất cô đơn, hắn hỏi ta một câu rất nghiêm túc:

“Rốt cuộc nàng có thích ta không?”

Ta không nói thích, cũng không nói không thích.

Dù trả lời thế nào cũng không hợp lẽ, dứt khoát nói thẳng:

“Ngươi từng bắt nạt tiểu thư nhà ta, ta mới không để ý đến ngươi.”

Từ Thôi trong Thôi Thúy Thúy là họ của tiểu thư.

Còn Thúy Thúy là cái tên do tiểu thư đặt cho ta.

Vậy nên, Thôi Thúy Thúy chính là của tiểu thư, là người của tiểu thư.

Người đã từng bắt nạt tiểu thư, cho dù ta có thích hắn đi nữa, thì có ích gì chứ?

Huống hồ, chủ tử có mệnh của chủ tử.

Còn ta, một đại nha hoàn nhất đẳng, cũng có con đường riêng của mình.

Cuối cùng, tiểu thư cũng không miễn cưỡng ta phải ở bên Thôi Bảo Trinh.

Nàng chỉ thở dài một hơi, giọng điệu đầy bất đắc dĩ:

“Thúy Thúy, sau này ngươi già rồi thì tính sao đây?”

Ta lại cười hì hì, ôm chặt lấy tiểu thư:

“Dù sao ta cũng là người của tiểu thư. Nếu tiểu thư không cần ta nữa, ta liền đi treo cổ.”

Tiểu thư liếc ta một cái, giả vờ giơ tay lên dọa đánh ta.

Ta lập tức né sang một bên, vội vàng chạy đến phòng bên bế tiểu thiếu gia.

Tiểu thiếu gia thực sự ngoan ngoãn, cái miệng nhỏ ríu rít gọi ta:

“Mỹ mỹ Thúy ma ma.”

Gọi đến mức tim ta nở hoa luôn rồi.

Bình ma ma vẫn mắng ta là đồ ngốc như ngày nào, còn tiểu thư vẫn luôn bảo vệ ta.

Đôi khi cô gia còn ghen với ta, mà ta tức lắm.

Bản đại nha hoàn này còn chưa ghen với hắn, thế mà đường đường một cô gia lại đi tranh sủng với ta!

Nhưng ta không dám nói gì.

Bởi vì chỉ cần cô gia cười một cái, thì ngày hôm sau hoặc là ta vấp phải đá cuội té ngã, hoặc là bị tiểu tư chạy vội đụng phải, ngã sấp mặt.

Ngã đến đau cả mông!

Thôi, không nói nữa.

Hôm nay Thôi Bảo Trinh thành thân, ta nhất định phải đi xem tân nương của hắn rốt cuộc xinh đẹp đến mức nào!