"Ta cũng bị Liễu Nhị tiểu thư gọi đến Phật đường."
"Nàng ta thật độc ác, ngay cả ca ca ruột của mình cũng muốn hại!" Mắt Liễu Ngạn Khoảnh đỏ ngầu.
Ngay lúc đó, Lục Kiều hét lớn về phía sau gốc cây sơn trà: "Liễu Nhị tiểu thư đang ở đây!"
Sau đó, có mấy bà tử tiến lên lôi Liễu Tiêm Tiêm vào Phật đường.
Liễu Ngạn Khoảnh bị Liễu Tiêm Tiêm gọi đến Phật đường, Hồng Loan bị Liễu Tiêm Tiêm gọi đến Phật đường, ngay cả ta cũng bị Liễu Tiêm Tiêm gọi đến Phật đường, huân hương trong Phật đường lại còn có vấn đề.
Sự thật đã quá rõ ràng.
Mọi người khinh bỉ lên án Liễu Tiêm Tiêm: "Không ngờ nàng ta lại độc ác đến vậy, Lưu gia giờ khó khăn, có lẽ nàng ta ghen ghét người nhà mẹ đẻ sống quá sung sướng nên quay về hại người nhà mình."
"Nữ nhân độc ác như vậy nên bỏ vào lồng heo dìm nước."
"Nguyên nương gọi nữ nhân đó là Nhị nương, tội nghiệp Liễu đại nhân, bị muội muội mình hại đến nỗi phải tư thông với nữ nhân của cha ruột."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé! 📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Liễu Tiêm Tiêm há hốc miệng, không nói nên lời.
Cuối cùng, nàng ta mềm nhũn hai chân, tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất.
"Chưa chắc là Liễu Nhị tiểu thư hại Liễu đại nhân." Phụ nhân ngửi thấy huân hương có vấn đề lúc nãy lại lên tiếng, "Loại hương này không phải hương kích dục, chỉ là hương trợ hứng mà thôi."
Lời này vừa ra, cả Phật đường xôn xao.
16
Ta vốn chỉ muốn Liễu Tiêm Tiêm đứng ra vạch trần chuyện ngoại tình của Liễu Ngạn Khoảnh và Hồng Loan, nhưng không ngờ nàng ta lại dùng cách độc ác đến vậy.
Chỉ trong vài tiếng đồng hồ, Liễu gia đã trở thành chủ đề bàn tán của toàn kinh thành.
Người Liễu gia trở thành đối tượng bị mọi người lên án.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nàng muốn hòa ly với ta?"
Chỉ trong hai ngày, Liễu Ngạn Khoảnh đã hốc hác ốm yếu, từng là Liễu đại nhân phong độ ngày nào, giờ như kẻ mất hồn.
Hai ngày này, Hồng Loan đã mấy lần đòi tự tử, Liễu Ngạn Khoảnh đều không quan tâm.
Không chỉ Liễu Ngạn Khoảnh không quan tâm, Liễu Toại - đứa con hiếu thảo - cũng giả bệnh trốn trong phòng, chưa một lần đến Từ Bình viện thăm hỏi.
Cái gọi là hiếu thảo, cũng chỉ đến vậy mà thôi.
"Nguyên nương, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, chúng ta chung chăn gối bao nhiêu năm, nàng không thể vì ta phạm một chút sai lầm nhỏ mà đòi hòa ly với ta."
"Không phải hòa ly."
Có Hải ma ma tâm phúc của Văn di đứng bên cạnh, ta rất có khí thế:
"Là hưu phu! Căn nhà này là của cha ta để lại, ngươi mau ký tên, dẫn người Liễu gia của ngươi đi đi."
Hiện tại trong triều, các đồng liêu đều dâng sớ xin cách chức Liễu Ngạn Khoảnh. Trong giới nho sinh, ai nấy đều lấy Liễu Ngạn Khoảnh ra làm tấm gương xấu. Còn dân chúng, coi Liễu Ngạn Khoảnh như trò cười.
Hy vọng duy nhất của Liễu Ngạn Khoảnh chính là ta.
Hắn ta hy vọng ta có thể giúp hắn ta cầu xin sự giúp đỡ của Phó Thượng thư.
Giờ thấy ta quyết tâm đoạn tuyệt với hắn ta, hắn ta lập tức thẹn quá hoá giận:
"Tạ Nguyên, ngươi thật độc ác! Nếu không phải ngươi không thể sinh con, ta sao có thể bị những nữ nhân khác dụ dỗ? Các đồng liêu của ta, ai chẳng tam thê tứ thiếp, phu nhân của người ta đều có thể độ lượng chấp nhận, sao ngươi lại không thể? Ngươi học nữ đức nữ giới ở đâu?"
Nghe xem, đây là lời mà con người có thể nói sao? Ta tức đến bật cười:
"Liễu Ngạn Khoảnh, ngày xưa chính ngươi đã thề trước cửa nhà ta rằng cả đời này sẽ không nạp thiếp. Trước khi cưới ta, ngươi đã biết ta không thể sinh con, lúc đó không để ý, sao giờ lại để ý? Ngươi định nhốt ta trong hầm tối, rồi cưới Hồng Loan làm kế thất, chiếm đoạt gia nghiệp của Tạ gia ta, những chuyện này, ngươi thật sự cho rằng ta không biết gì sao?"
Liễu Ngạn Khoảnh nghe xong như bị sét đánh: "Ngươi đều biết? Ngươi đã biết từ lâu?"
"Hóa ra, đây là cách trả thù của ngươi!" Hắn ta như bị đả kích mạnh, vừa khóc vừa cười, đột nhiên trở nên điên cuồng.