Liễu Tiêm Tiêm có một cái miệng khéo léo, có thể nói đen thành trắng.
Đây có lẽ là lý do Liễu Ngạn Khoảnh mời nàng ta đến, hắn ta muốn Liễu Tiêm Tiêm giúp hắn ta làm người nói chuyện thay.
Xét cho cùng, trước đây, những việc ta không muốn làm, sau khi Liễu Tiêm Tiêm trò chuyện với ta một chút, ta đều tâm cam tình nguyện đi làm.
10.
Ta tự biết mình không thể nói lại được cái miệng của Liễu Tiêm Tiêm, vì thế ta không dài dòng, chủ động lên tiếng trước.
"Tiêm Tiêm, muội đến rồi à." Ta cố ý làm vẻ mặt vui mừng: "Nếu biết hôm nay muội đến, ta đã đợi muội cùng đi quyên góp ở Từ Ấu viện và Phổ Tế tự rồi."
Quả nhiên Liễu Tiêm Tiêm quên mất điều nàng ta định nói, đổi giọng hỏi ta: "Tẩu đã quyên góp bao nhiêu?"
"Ta mang những thứ cha mẹ ta để lại đi cầm đồ lấy bạc, quyên góp hết rồi. Bây giờ trong nhà ngoài số bạc còn lại trên sổ sách, không còn gì dư dả nữa."
Như ta dự đoán, Liễu Tiêm Tiêm đã bị sốc.
"Muội biết đấy, không thể sinh được con cái cho Liễu gia, luôn là điều tiếc nuối của ta. Hiện giờ cha đã cưới thiếp, ta không giúp được gì khác, chỉ có thể dốc hết những gì ta có để làm chút công đức."
Ánh mắt của Liễu Tiêm Tiêm thay đổi: "Cũng có nghĩa là, tẩu không còn một chút tiền riêng nào sao?"
"Ca của muội đối xử với ta tốt như vậy, ta có giữ lại tiền riêng hay không, đều không quan trọng." Ta cười với vẻ mặt đầy mãn nguyện.
Sau đó Liễu Tiêm Tiêm hoàn toàn không nhắc đến mục đích đến đây của nàng ta nữa.
Sau khi tán gẫu vài câu, nàng ta đi đến Từ Bình viện.
Ta lén đi theo, người hầu ở Từ Bình viện đều đã bị Liễu Tiêm Tiêm tìm cớ đuổi đi, vừa hay cũng thuận tiện cho ta nghe lén.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé! 📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Trong phòng, Liễu Ngạn Khoảnh, Liễu Toại, Liễu Văn Xương và Hồng Loan đều đang ở đó.
Vừa thấy Liễu Tiêm Tiêm, họ lập tức nôn nóng hỏi: "Thế nào rồi? Nàng ta có đồng ý đưa Hồng Loan ra khỏi phủ không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ta không đề cập đến chuyện đó." Liễu Tiêm Tiêm nói: "Cha, ca, ta có một ý tưởng mới."
"Ý tưởng gì?" Liễu Ngạn Khoảnh nhíu mày: "Liễu Toại có nét mặt hơi giống Hồng Loan, nếu Hồng Loan ở lại phủ, ngày dài tháng rộng, e rằng sẽ bị nàng ta nhìn ra điều gì đó."
"Vậy thì cứ để nàng ta nhìn ra."
Giọng Liễu Tiêm Tiêm vừa độc ác vừa tàn nhẫn.
"Ta vừa biết được, trong tay nàng ta đã không còn tiền riêng, sao không tuyên bố với bên ngoài rằng nàng ta mắc bệnh truyền nhiễm, rồi giam giữ nàng ta lại. Cho dù có người đến thăm bệnh, họ cũng sẽ không yêu cầu gặp mặt nàng ta, đợi khi thời cơ chín muồi, sẽ tuyên bố nàng ta đã qua đời vì bệnh, Hồng Loan tỷ đổi tên, rồi lấy thân phận tái giá vào cửa."
Nàng ta càng nói càng phấn khích:
"Nữ nhân Tạ Nguyên này tự mình không thể sinh con, còn liên lụy đến ca và Hồng Loan tỷ, nếu nàng ta ch-ết đi, phủ đệ và ruộng đất trong trang trại, tạm coi như là sự bồi thường của nàng ta cho Liễu gia chúng ta."
Ta đứng bên ngoài cửa sổ, hai tay nắm chặt, run lên không ngừng.
Mấy người trong phòng, chẳng ai phản đối đề xuất của Liễu Tiêm Tiêm.
Ta nhớ kiếp trước ta bị giam trong hầm rượu chính là sau khi trong tay ta không còn tiền.
Kiếp này ta cố tình để họ hiểu lầm rằng trong tay ta đã không còn tiền riêng, quả nhiên họ đã đẩy nhanh ngày giam ta vào hầm rượu.
Lũ súc sinh này.
Đáng tiếc, lần này, sẽ không thể thành công.
Họ nhanh chóng bàn bạc ra kế hoạch, nửa tháng sau, là sinh nhật của ta, họ định trong tiệc sinh nhật của ta sẽ đầu độc ta, sau đó để những thầy thuốc đã được họ mua chuộc đến khám bệnh cho ta, và tuyên bố công khai rằng ta mắc bệnh truyền nhiễm, rồi cách ly giam giữ ta lại.
11
Rời khỏi Từ Bình viện, ta gọi Đức Quý đến.
Hắn là tâm phúc mà cha ta để lại cho ta.
Kiếp trước, trước khi ta bị nhốt vào hầm rượu, Đức Quý và những người hầu trung thành đã bị Liễu Ngạn Khoảnh phái đi Giang Nam mua sắm, trên đường gặp phải sơn tặc, tất cả đều bị g.i.ế.c ch-ết.