Nghe thấy giọng quen thuộc ấy, tôi hơi ngẩn người.
Nhìn kỹ lại, tôi phát hiện mình đang ngồi cạnh bàn ăn ở nhà lại càng kinh ngạc.
Chẳng phải tôi đã c.h.ế.t rồi sao?
Chẳng lẽ...
Tôi trọng sinh rồi!
Niềm vui lớn tràn ngập, trên mặt tôi vô thức nở nụ cười.
Mẹ tôi thấy vậy cũng cười theo: "Hôm nay có nhiều món, con vui thấy rõ luôn kìa."
Nghe vậy, nụ cười tôi lập tức tắt ngấm khi nhìn vào thức ăn trên bàn.
Thật sự... không nói nên lời.
Nếu tôi nhớ không lầm, mấy món này là do mẹ tôi đi ăn tiệc rồi gói đem về.
Sau đó bà xào lại rồi cho tôi ăn.
Mà đây đã là lần xào lại thứ ba rồi.
Dầu dùng để xào là thứ bà cạo từ trong máy hút mùi ra.
Bà nói: "Chỗ này nhiều dầu, không thể bỏ phí được, đều là tiền mua cả đấy!"
Khi đó tôi còn ngu ngốc, cũng chẳng hiểu được mức độ nguy hiểm của việc này.
Túy Nguyệt Các - 醉月阁
Mẹ tôi còn luôn nói bên tai tôi: "Phải biết tiết kiệm, phải sống giản dị, không được phung phí... Lúc mẹ còn trẻ cũng sống như thế, giờ vẫn sống tốt đấy thôi?"
Tôi tin bà một cách mù quáng, dù đồ ăn có hơi bốc mùi ôi, tôi vẫn từng muỗng, từng muỗng mà ăn vào.
Nhưng tôi không nhận ra rằng, những món đó… bà chưa từng ăn.
Chỉ cho tôi ăn mà thôi.
Cuối cùng, nhờ sự "cố gắng" không ngừng nghỉ của mẹ, tôi đã mắc ung thư dạ dày giai đoạn cuối, khi phát hiện thì đã muộn, chưa tới một tháng thì tôi qua đời.
Không ngờ chớp mắt lại được trọng sinh.
Giờ đây đối mặt với những lời nói cũ rích của mẹ, tôi chậm rãi đứng dậy, nở nụ cười nhè nhẹ với bà, rồi –
Tôi hất tung cái bàn!
2
Ầm ầm!
Bát đũa vỡ tan tành trên sàn, thức ăn trộn lẫn vào đó, bẩn thỉu và hỗn loạn.
"Triệu Manh Manh, con điên à?!"
Mẹ tôi hét lên một tiếng chói tai, ngồi xổm xuống định nhặt thức ăn lên, vừa nhặt vừa mắng: "Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, mày muốn c.h.ế.t hả! Lãng phí đồ ăn sẽ bị trời phạt đấy, mày phải nhặt hết lên ăn cho tao, nếu không tao cho mày biết tay!"
Tôi cười nhạt, dùng tay bóp chặt hai má bà ta, tay kia vốc một nắm thức ăn trên đất, nhét thẳng vào miệng bà ta!
"Ăn đi, ăn nhiều vào! Đồ ngon thế này con không dám tranh với mẹ đâu!"
Mẹ tôi không kịp phản ứng bị tôi nhét thức ăn đầy mồm, vẻ mặt kinh hãi tột độ.
Bà ta dùng hết sức đẩy tôi ra, vừa khóc vừa la hét chạy ra ngoài.
"Cứu mạng! Con tôi phát điên rồi! Nó muốn g.i.ế.c tôi!"
Chỉ có thế thôi sao?
Tôi cười lạnh một tiếng, tự tát mạnh hai cái vào mặt mình, đau đến mức tôi nhăn cả mặt, trong miệng mơ hồ có vị tanh của máu.
Lúc này, mẹ tôi dẫn người quay lại, chỉ vào tôi khóc lóc: "Con bé này nó điên rồi, nó lật cả bàn ăn, còn nhét rác vào miệng tôi, nó muốn hại c.h.ế.t tôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những người đến là hàng xóm xung quanh, ngày thường hay chạm mặt.
Nhìn cảnh tượng bừa bộn trên sàn, lại nhìn bộ dạng thảm hại của mẹ tôi, bà Lưu tốt bụng nhất lập tức không hài lòng:
"Manh Manh, chuyện gì xảy ra vậy? Sao cháu lại đối xử với mẹ cháu như thế? Một mình cô ấy nuôi cháu lớn không dễ dàng gì, cháu..."
Bà ấy chưa nói xong, tôi đột nhiên ngẩng đầu, hai má đỏ ửng, nước mắt không ngừng rơi.
"Bà Lưu..."
Vừa mở miệng, tôi liền nôn ra một ngụm máu, cơ thể lung lay sắp ngã.
3
Bà Lưu và mấy người khác sợ hãi tái mặt, vội vàng đỡ lấy tôi.
Tôi thuận thế dựa vào lòng bà ấy, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Sao lại thành ra thế này, còn nôn ra m.á.u nữa?"
Đối diện với câu hỏi, mẹ tôi cũng ngơ ngác, rõ ràng là không hiểu chuyện gì.
Tôi giả vờ ho khan hai tiếng, giọng khàn đặc như cái ống bễ rách: "Mấy món ăn đó đều thiu rồi, con không muốn ăn, mẹ liền nổi giận. Mẹ lật bàn, bắt con nhặt đồ ăn dưới đất lên ăn. Con không chịu, mẹ liền đánh con, còn cố tình nhét vào miệng con, lúc con giằng co không cẩn thận đá phải mẹ, mẹ liền chạy ra ngoài..."
"Mày nói dối!" Mẹ tôi tức giận run rẩy, chỉ vào mũi tôi mắng: "Toàn là nói dối, rõ ràng là mày lật bàn, còn nhét rác vào miệng tao!"
Tôi sợ hãi rụt cổ lại, nép vào lòng bà Lưu, giọng run rẩy liên tục gật đầu: "Đúng vậy, là con, là con hết, đều là con làm, mẹ đừng đánh con nữa, mẹ nói gì con cũng chịu, được không ạ?"
Nhỏ bé, đáng thương và bất lực.
Khiến bà Lưu và những người khác xót xa không thôi.
Bà Trương nhặt mấy món ăn trên đất lên ngửi, lập tức nhíu mày: "Đồ ăn thiu đến thế này rồi còn cho con ăn? Xuân Mai, cô không sợ con bé bị đau bụng à?"
"Sao lại không ăn được? Hồi bé tôi cũng thường ăn đồ thiu, không phải vẫn sống tốt đấy thôi." Mẹ tôi nghẹn giọng, nói lý lẽ một cách hùng hồn.
"Mẹ ơi, vậy tại sao lần nào mẹ cũng không ăn, chỉ bắt con ăn ạ?" Tôi chớp mắt to tròn, ngây thơ hỏi.
Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía mẹ tôi.
Mẹ tôi luống cuống tay chân, há miệng nhưng không biết giải thích thế nào.
Bà ta nghẹn một lúc lâu, cuối cùng mới nặn ra một câu: "Tôi, tôi trước đó không biết nó thiu, chỉ nghĩ là đồ ăn mang về từ nhà hàng, là đồ tốt. Đồ tốt, đương nhiên phải để dành cho con."
"Nếu tôi biết, tôi nhất định sẽ không cho nó ăn. Nó là cục thịt rơi ra từ người tôi, tôi thương nó còn không hết, sao có thể hại nó được chứ?"
Vừa nói, bà ta vừa dùng hai tay che mặt, khóc nức nở.
Giống hệt một người mẹ khổ tâm thương con hối hận.
Nhưng tôi lại không nghĩ như vậy.
Ai biết bà ta thương tôi thật lòng hay chỉ tủi thân cho chính mình chứ?
Thấy bà ta khóc, bà Lưu không khỏi an ủi vài câu: "Thôi thôi, mọi người đều biết một mình cô nuôi con không dễ dàng gì, cô cũng chỉ là thương con quá hóa lo. Sau này có chuyện gì thì đừng nóng vội, bình tĩnh giải quyết, dù thế nào cũng không được đánh con, nhất là đánh vào mặt. Manh Manh là con gái, đánh hỏng thì sao?"
"Tôi không đánh nó! Là nó tự đánh nó đấy!"
Tâm trạng mẹ tôi vừa bình tĩnh lại một chút, lập tức bùng nổ.
Thấy bà ta cố chấp không nghe, bà Lưu và những người khác cũng mất kiên nhẫn:
"Con bé đâu phải đồ ngốc, sao lại tự đánh mình được?"
Không đợi mẹ tôi biện bạch, bà Lưu xua tay, vẻ mặt thất vọng: "Thôi vậy, chuyện nhà các cô chúng tôi không quản được nữa, đi trước đây."