Ngày tháng cứ thế trôi đi, kỳ thi đại học đến như đã hẹn.
Lần này tôi không vì bệnh mà bỏ học, như ý nguyện ngồi trong phòng thi.
Cầm bút lên, đem sự nỗ lực của mình, từng nét từng nét viết lên phiếu trả lời.
Kỳ thi muộn màng này cuối cùng tôi cũng đã làm xong.
Thi xong, tôi ước tính điểm số, trong lòng đã có dự tính.
Ngày hôm sau liền tìm một công việc làm thêm ngắn hạn, bắt đầu kiếm tiền.
Một vạn tệ mẹ tôi cho lúc trước,đã gần như không còn.
Túy Nguyệt Các - 醉月阁
Bây giờ muốn học đại học thật sự phải dựa vào chính mình.
Ngày có kết quả, dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy tổng điểm 673, tôi vẫn ôm Lưu Duyệt, khóc nức nở.
"Thi tốt như vậy còn khóc, vậy tớ không phải khóc c.h.ế.t à?" Lưu Duyệt trêu tôi, nhưng chính cô ấy cũng nghẹn ngào.
Cô ấy biết tôi đã cố gắng bao nhiêu, biết tôi đã trả giá đắt như thế nào vì điều này.
Nhưng tất cả đều xứng đáng, thành tích chính là minh chứng tốt nhất.
Tôi cầm kết quả này, từ bỏ công việc làm thêm, thông qua sự giới thiệu của giáo viên trở thành gia sư.
Dù sao điểm số của tôi cũng rất đáng tự hào, bao nhiêu người tranh nhau muốn mời.
Không ngoa mà nói, kiếm tiền đến mức tôi cũng ngại.
Quá nhiều, thật sự quá nhiều.
25
Lưu Duyệt thi kém hơn một chút nhưng cũng đủ điểm vào một trường đại học tốt.
Gia đình tổ chức tiệc mừng cô ấy đỗ đại học, mời tôi cùng đến.
Trong bữa tiệc, tôi gặp lại mẹ, nhất thời có chút hoảng hốt.
Ba năm không gặp, bà ấy trông già đi nhiều, ánh mắt thiếu đi sự linh hoạt, nếp nhăn ở khóe mắt sâu thêm không ít.
Bên cạnh bà ấy có một cô bé, trông còn nhỏ tuổi nhưng vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn.
Đối với mẹ tôi chỉ tay năm ngón, quát tháo ầm ĩ.
Mẹ tôi không hề tỏ vẻ bất mãn, chỉ cười làm lành, cẩn thận dỗ dành.
Vô tình ngẩng đầu, ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt bà ấy, bà ấy khựng lại một chút.
Tôi nhìn bà ấy, rồi lại nhìn cô bé kia.
Bà ấy có chút lúng túng, kéo khóe miệng dường như muốn cười với tôi.
Chỉ là còn chưa kịp cười, tôi đã quay người đi.
Tôi nhìn ra được bà ấy sống cũng không tốt lắm, không biết có phải xui xẻo không, đuổi được đứa con gái điên như tôi đi, lại không gặp được đứa nào hiểu chuyện ngoan ngoãn hơn.
Thật ra bà ấy đã từng có một đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng đã bị chính tay bà ấy hại c.h.ế.t rồi.
Tôi của hiện tại chẳng qua chỉ là không cam tâm, lại từ địa ngục bò lên như một cô hồn dã quỷ mà thôi.
26
Tôi không ngờ mẹ tôi lại chủ động hẹn gặp tôi.
Nhìn chữ "Mẹ" nhấp nháy trên điện thoại, tôi có chút hoảng hốt.
Khi gặp mặt, bà ấy trông có chút gò bó, cứ mân mê tay, thỉnh thoảng lại cười với tôi.
Vô cùng lúng túng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Mẹ tìm con có chuyện gì sao?"
Ba năm sau lại mở lời, tâm trạng tôi đã bình tĩnh hơn nhiều.
Mẹ tôi cười gượng gạo: "Nghe nói con sắp đi rồi, mẹ không yên tâm, muốn đến tiễn con."
Tôi nhướn mày, không nói gì.
Thấy tôi không đáp lời, bà ấy có chút không vui, trên mặt thoáng hiện vẻ giận dữ.
Bà ấy cố nén sự bất mãn, nhưng mở miệng giọng vẫn có chút gay gắt: "Tao là mẹ mày, sinh mày ra, nuôi mày lớn, mày lại đối xử với tao như vậy hả?"
"Lúc trước không phải mẹ nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với con sao? Bây giờ lại nói những lời này là có ý gì? Sao thế, hối hận rồi à?"
Bà ấy nghẹn lời.
Tôi lập tức hiểu ra.
Bà ấy vậy mà thật sự hối hận rồi.
Cũng khá bất ngờ đấy chứ.
Thấy tôi nhìn ra, bà ấy cũng không giấu giếm nữa: "Tao và cái thằng đó sống không nổi nữa rồi, tao muốn ly hôn! Nhưng bây giờ tao già rồi, cũng không làm được gì nữa, nghe nói mày làm gia sư kiếm được không ít tiền, sau này tao sẽ theo mày, mày nuôi tao."
Bà ấy nói một cách hùng hồn khiến tôi không nói nên lời.
Tôi cười như không cười nhìn bà ấy, tò mò hỏi: "Mẹ dựa vào cái gì mà nghĩ con sẽ đồng ý?"
"Tao là mẹ mày!" Mẹ tôi đập bàn một cái, khí thế hừng hực, "Mày không nuôi tao, tao sẽ đi kiện mày!"
"Vậy mẹ cứ đi đi." Tôi thờ ơ nhún vai, "Con sẽ nghe theo phán quyết của pháp luật."
"Mày—"
Thấy cứng rắn không được, mẹ tôi lại định giở trò tình cảm.
Mắt bà ấy "xoẹt" một cái đã đỏ hoe, nước mắt chực trào:
"Manh Manh, mẹ con mình sống với nhau bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ con quên hết rồi sao? Sao con nhẫn tâm như vậy, thật sự muốn bỏ mặc mẹ không quan tâm sao?"
Tôi giơ tay: "Dừng lại! Không phải con không quan tâm mẹ, mà là mẹ không quan tâm con trước. Ba năm cấp ba này, mẹ không hỏi han gì đến con, cứ như không có con trên đời này vậy. Mẹ cũng không quan tâm con thi có tốt không, có lo lắng gì không. Mẹ chỉ quan tâm con kiếm được bao nhiêu tiền, có thể vơ vét được bao nhiêu tiền từ con thôi."
"Nói cho cùng, trong lòng mẹ căn bản không có con."
"Tao chỉ là lo lắng ảnh hưởng đến việc học của mày, nên..."
"Ồ, vậy sao?" Tôi cười nhạt một tiếng, mỉa mai nghe bà ấy nói những lời nói dối vụng về, "Vậy bây giờ mẹ không sợ ảnh hưởng đến con nữa sao?"
Mẹ tôi há miệng, không nói nên lời.
"Mẹ căn bản không quan tâm con, mẹ chỉ cảm thấy cuộc hôn nhân này không tốt đẹp như mẹ tưởng tượng, chồng không tâm lý, con gái không nghe lời, mẹ mới nhớ đến con. Bởi vì con lớn rồi, có thể kiếm tiền rồi, nếu con thi trượt đại học, bây giờ mẹ sợ là nhìn cũng không thèm nhìn con một cái."
"Con biết mẹ ích kỷ, nhưng làm người không thể quá đáng quá được."
Tôi đứng dậy, nhìn xuống vẻ mặt hoảng sợ của bà ấy, trịnh trọng nói:
"Lúc trước chúng ta đã nói rõ đoạn tuyệt quan hệ, nói được làm được, hy vọng mẹ đừng đến làm phiền con nữa. Nếu mẹ muốn kiện con thì cứ kiện đi, tòa phán thế nào con cũng chịu, nhưng mẹ muốn dùng đạo đức để trói buộc con thì không có cửa đâu!"
"Con không còn là cô bé ngây thơ tin rằng mọi điều mẹ làm đều vì yêu thương con nữa đâu. Mẹ không yêu con, mẹ chỉ yêu bản thân mẹ thôi, mẹ ích kỷ giả tạo lại đạo đức giả, con đã nhìn thấu mẹ từ lâu rồi."
"Sau này đường ai nấy đi, mẹ đừng hòng giam cầm con, ai cũng không thể giam cầm con được nữa!"
Nói xong tôi quay người đi, tiện tay chặn số điện thoại của bà ấy.
Tiếng gọi phía sau cũng bị tôi vứt ra sau đầu.
Phía trước là con đường rộng mở, hy vọng mới đang chờ đợi tôi.