Quả nhiên, Cao Đế bị trường học cưỡng chế đuổi học.
Nhà cô ta không có trợ cấp học bổng của Cao Đế nữa nên cuộc sống càng trở nên khó khăn hơn.
Vương Ngọc Hoa mang theo Cao Đế với vẻ mặt không tình nguyện đến gõ cửa nhà tôi, đập vào mắt tôi là đứa con trong lòng Cao Đế.
Đứa nhỏ này xanh xao vàng vọt nhìn là biết bị suy dinh dưỡng.
Trong lòng tôi khẽ động:
“Vào đi.”
Vương Ngọc Hoa đi thẳng vào vấn đề:
“Dì nói thẳng, hiện tại Cao Đế thất học, cháu là bạn thân của Cao Đế thì nên giúp con bé.”
“Không phải cháu là giảng viên đại học sao? Cháu mở lời với hiệu trưởng xem thử có thể cho Cao Đế vào học được không.”
Tôi nghe xong liền bật cười ra thành tiếng.
Đây là coi tôi là con gái hiệu trưởng sao? Tôi phải giúp cô ta à?
Huống chi Cao Đế còn học ở trường cao đẳng còn tôi dạy đại học chính quy.
Làm thế nào mà nhét cô ta vào trường của tôi được?
Vương Ngọc Hoa thấy tôi có ý định đồng ý thì càng nghiêm túc hơn:
"Nếu không cháu cho chúng ta mượn ít tiền, bây giờ tình hình sức khoẻ của Nguyên Nguyên không tốt, còn có cả con của Cao Đế nữa, chúng ta cần mua nhiều nhau thai!"
Kiếp trước, sinh nhật của Cao Đế, tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để tặng cho cô ta một sợi dây chuyền vàng.
Sinh nhật tôi, cô ta tặng tôi chìa khóa, còn muốn tôi luôn mang theo trên người.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi liền nhướng mày:
“Lúc đó tôi nói muốn cho hai người mượn tiền đó chỉ là mấy lời lịch sự thôi, hai người tưởng thật sao?”
Cao Đế ôm đứa nhỏ tiến lên giả vờ đáng thương:
“Đặng Hạc! Cậu không thể vì tình bạn thân thiết của chúng ta mà giúp tớ được sao? Nhà tớ chỉ có em trai là đàn ông, bây giờ tớ lại sinh một đứa bé nữa cậu bảo chúng tớ nên sống như thế nào đây?"
Làm thế nào để sống? Đương nhiên là sống được ngày nào hay ngày đó rồi.
Bọn họ tự gieo nghiệp xấu thì dựa vào đâu mà muốn tôi trả tiền!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đời trước là tôi nhìn lầm, mới coi Cao Đế là bạn thân, đời này tôi sẽ không ném một xu nào lên người bọn họ nữa.
"Cũng không phải tôi muốn mua nhau thai, đó cũng đâu phải em trai của tôi, đây cũng đâu phải con trai của tôi? Dựa vào đâu mà tôi phải cho các người tiền"
"Các ngươi đi hay không hay là để tôi báo cảnh sát mời các người đi"
Nói xong, tôi liền lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi số.
Vương Ngọc Hoa giữ chặt Cao Đế, mắng chửi thật to rồi đi ra ngoài phòng:
“Được! Đặng Hạc, ngay cả một chút lương tâm cháu cũng không có, cháu cứ chờ gặp báo ứng đi!”
“Gặp báo ứng? Ngược lại tôi muốn nhìn xem, trong số chúng ta ai sẽ gặp báo ứng.”
10
Một buổi chiều nọ, sau khi dạy xong, tôi đi ngang qua nhà Vương Ngọc Hoa.
Tôi muốn đi đến nhìn xem bọn họ sống như thế nào.
Kết quả, tôi nhìn thấy có một đống người vây quanh trước nhà bọn họ, tất cả hàng xóm đều chen chúc vào để xem náo nhiệt.
“Dì ơi, mọi người đang xem gì vậy?”
Tôi tiện tay bắt được một người dì rồi hỏi dì ấy nguyên nhân.
Hóa ra là Cao Nguyên bị đau tim.
Vốn dĩ thân thể của cậu ta đã ốm yếu nhiều bệnh, Vương Ngọc Hoa cũng đau lòng con trai nên cho đến bây giờ vẫn chưa cho đi học.
Nhưng tâm trạng ham chơi của cậu ta vẫn không thay đổi, cậu ta thường xuyên thức đêm, uống rượu, chơi game.
Kiếp trước tôi đã nhiều lần khuyên bọn họ, sức khoẻ cậu ta đã không tốt còn nhiều lần thức khuya chơi game như vậy, thật sự không sợ xảy ra chuyện gì sao?
Nhưng mỗi lần như vậy, sắc mặt bọn họ đều trở nên tái mét rồi nói:
“Cháu nguyền rủa con dì c.h.ế.t sao! Cháu yên tâm, cháu c.h.ế.t chứ thằng bé sẽ không chết!”
“Hạc Hạc, sao ngươi có thể nói như vậy? Em ấy cũng là em trai của tớ mà!”
Cũng giống như kiếp trước, Cao Nguyên vẫn bị bệnh tim.
Tôi nhìn đồng hồ và đếm ngày.
Trong lòng nhịn không được lẩm bẩm:
Sao cơn đau tim của Cao Nguyên lại đến sớm như vậy?
Không đúng, nếu như vậy thì chẳng phải ngày tôi bị Cao Đế điên cuồng hại c.h.ế.t cũng không còn xa nữa sao?